Hai ngày Lôi Dĩnh bị
giam trong căn phòng nhỏ là hai ngày nàng bị hành hạ thậm tệ , vừa lạnh, vừa đói, vừa đau, tinh thần cũng dần dần mờ mịt đi, nhưng bụng lại từng trận từng trận quặng đau, khiến nàng co người lại càng chặc hơn, môi
tái nhợt mím chặc
"rắc rắc" một tiếng, cửa được đẩy ra, một đôi
giày cao gót đỏ dừng lại trước người Lôi Dĩnh, ko cần đoán cũng biết
người đến là ai, cho nên Lôi Dĩnh ko cần thiết phải ngẩng đầu nhìn mà
nàng cũng ko có ý định đó
"Chị, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, em ko
hủy hoại cuộc sống của chị, mà là do chính tay chị tự hủy hoại nó, em ko muốn lưng mang quá nhiều tội của chị, gánh nặng đó, em gánh ko nổi "
Lôi Dĩnh xoay người, chịu đựng đau đớn, chậm rãi nói
Lôi Tiệp Nhi ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm nàng nói "Ý của cô là tôi gieo gió gặt bão sao?"
"Ko, chẳng qua chị quá cực đoan, cuộc sống là một con đường rất gian truân
cực khổ, trên thế giới này ko phải chỉ có mình chị té ngã , cũng ko phải người nào cũng có cuộc sống êm đềm, mà người hơn nhau ở chỗ là biết
cách cải thiện cuộc sống khó khăn của mình , chị ko thể đổ mọi sai lầm
lên đầu em , giống như lời chị nói, em là con gái riêng , cho nên ở nhà , em là loại người ba ko cần mẹ ko thương , mà chị cũng ghét em đến cực
điểm , nếu như chị đổi lại là em, em đoán rằng hẳn chị sẽ sống trong oán hận từ nhỏ, oán hận tại sao mình lại là con gái riêng, hận ba mẹ, hận
người con gái ruột kia của ba , sau khi lớn lên sẽ bắt đầu trả thù ,
cuộc sống của chị vẫn sẽ tệ hại như cũ . Cùng một cuộc sống , nhưng để
cho hai loại người khác nhau sống , sẽ có kết những kết quả khác biệt,
chị có biết cuộc sống hai mươi mấy năm kia của em như thế nào ko? Đối
với những lời chê cười của mọi người cùng đòn roi thỉnh thoảng ập lên
người em, em chưa một lần báo oán, em từ từ cho qua hết, chứ ko chôn
giấu trong lòng để nó dần dần lên men hận thù, mà còn chị? Từ nhỏ đã là
bảo vật được ba nâng niu trong tay , là một thiên kim đại tiểu thư , ba
đối xử với chị tốt hơn với em ngàn vạn lần, hiện tại vì chuyện ba phá
sản, chị lại lấy em làm cái cớ để đổ mọi tội lỗi của chị, em nên cam tâm sao?" Lôi Dĩnh suy yêu nói hết lời, hi vọng mấy lời này có thể lọt vào
tai nàng mà thả mình
Lôi Tiệp Nhi đem toàn bộ lời của nàng vào
trong tai, nhưng ko thấm vào lòng, bởi vì nàng sớm đã bị hận thù che mất lý trý, nói "Cô đừng nói những lời vô vị này nữa, cho dù tôi có lỗi,
thì ngọn nguồn mọi tội lỗi cũng là đến từ cô, ba hóa điên, cũng là vì
cô, nếu như cô đồng ý làm cho Cung Thần Hạo đưa thêm tiền, thì công ty
của ba cũng sẽ ko bị phá sản, mà tôi cũng ko lưu lạc đến hoàn cảnh này"
Lôi Dĩnh lắc đầu một cái, nàng đã ko cứu, nói nhiều hơn nữa để làm gì, nàng cũng chỉ cho là mình nói nhảm, vậy thì mình cần gì phải đi lãng phí
nước bọt , chi bằng lẳng lặng ngồi xổm ở nơi này, chờ Hạo đến cứu .
Có điều, cơn đau ở bụng cùng lúc càng đau , trên trán mồ hôi nàng đã liên
tiếp chảy, Lôi Dĩnh ko nhịn được ngã xuống đất, nhưng trong miệng luôn
nhắc đi nhắc lại "Đau........thật đau.... ......."
Lôi Tiệp Nhi
đột ngột bị tình huống này làm cho giật mình, nhìn người phụ nữ rúc ở
một xó trên mặt đất, lông mày nhíu chặt , vẻ mặt đau khổ, cả cơ thể
thỉnh thoảng run rẩy , làm cho cảm giác bất an tràn đầy thần kinh của
nàng
Vươn tay đẩy Lôi Dĩnh nằm trên mặt đất một cái, nàng hỏi "Này, cô.... ........cô làm sao vậy?"
"Đau.... ......a.... ......... bụng thật đau.... ......." Lôi Dĩnh tay che bụng, đứt quãng nói hết lời
Lôi Tiệp Nhi nhìn xuống hạ thân của Lôi Dĩnh, một mảng màu hồng đập vào
mắt, nhất thời kinh hoảng , nàng.... .....chẳng lẽ nàng ... ......sinh
non?
"Cô.... .....cô mang thai?" Lôi Tiệp Nhi kinh ngạc hỏi
Mang thai? Lôi Dĩnh bất an nhìn xuống hai chân, mảng màu hồng chói mắt tương phản với màu trằng của quần , khiến cho suy nghĩ của nàng tê dại,
con,là con của nàng , nghiêng đầu nàng hướng về Lôi Tiệp Nhi khẩn cầu
nói "Chị.... ......chị.... ... cứu cứu con em.... ......chị.... ....cứu
cứu con em, con của em.... .......a.... ......con.... ......." đứa con
vừa mới thành hình của nàng, nàng ko thể để cho nó cứ như vậy mất đi,
đây là con của nàng
Lôi Tiệp Nhi ko muốn nhìn ánh mắt khẩn cầu
của Lôi Dĩnh, nhưng còn giọng nói vội vàng, cùng nước mắt tuyệt vọng
kia...... nàng có nên giúp một tay ko? Nàng có nên mềm lòng ko?
"Chị.... .......van xin chị.... ....van xin chị.... ....cứu....cứu con em....
.... đứa bé vô tội, chị.... ....van xin chị.... ....." Lôi Dĩnh mong mỏi khóc, chị sẽ giúp mình, chị sẽ giúp mình
Lôi Tiệp Nhi cũng ko
phải là người lòng dạ sắt đá, do dự một chút, nàng cúi người đỡ Lôi Dĩnh từ dưới đất lên, khoác tay nàng lên vai mình, từ từ đi ra cửa
"Cô muốn mang nó đi đâu?" Âu Mị Nhi căm tức nhìn hai người trước cửa, âm trầm hỏi , sau đó ép hai người vào bên trong phòng
Lôi Tiệp Nhi lòng chợt lạnh, người phụ nữ này rất đáng sợ, nàng vội vàng
giải thích "Cô ấy sinh non, tôi.... .....tôi muốn đưa cô ấy vào bệnh
viện"
Âu Mị Nhi nhìn xuống phía dưới của Lôi Dĩnh, trên quần màu
trắng đã loang lỗ vết máu , sau đó nhìn sang góc tường xung quanh, nơi
đó cũng có những mãng màu đỏ đập vào mắt, nàng đột ngột cười to, nói
"Đáng đời! Cô cướp đi hạnh phúc của tôi, hiện tại ông trời muốn đoạt đi
con cô, haha.... ......"
Lôi Dĩnh suy yếu tựa vào người Lôi Tiệp
Nhi , nàng hiện tại ngay cả một chút sức lực cũng ko có, nàng có thể cảm thấy cái sinh mệnh nhỏ ấy đang dần dần mất đi, nhưng nàng lại ko còn
sức lực nữa, nàng thật hận, hận mình vô dụng, ngay cả con của mình cũng
ko thể bảo vệ, nước mắt cứ như vậy chảy xuống gương mặt
"Cô....
......cô muốn.... ....hành.... ........hạ.... ....tôi ... ....đến khi
nào mới cảm thấy tốt.... .....hơn?" Lôi Dĩnh giương mắt nhìn Âu Mị Nhi
đang cười ngông cuồng nói
"Ha ha.... ....... tôi chỉ muốn nhìn cô thảm hại như thế này, tôi muốn là muốn nhìn thấy bộ dạng sống dở chết
dở của cô" Âu Mị Nhi vui vẻ nói
Lôi Tiệp Nhi cảm giác được nhiệt
độ trên người Lôi Dĩnh từ từ lạnh dần, tay của nàng, cũng lạnh như băng , thật đáng sợ , Lôi Tiệp Nhi vội vàng nói với Âu Mị Nhi "Âu tiểu thư,
đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu ko cô ta sẽ chết"
Âu Mị Nhi ngừng cười, mắt lạnh nhìn Lôi Tiệp Nhi "Ko phải cô cũng hi vọng nó chết sao? Sao vậy? Hiện tại ko đành lòng rồi?"
"Tôi......" Lôi Tiệp Nhi ngập ngừng , cúi đầu nhìn Lôi Dĩnh có thể ngất xiu bất cứ
lúc nào, nàng ko thể tàn nhẫn như vậy, đây là em gái của nàng, tuy là
cùng cha khác mẹ, nhưng chảy trên người nó cũng là máu của ba "Đúng, tôi ko đành lòng, hiện tại cô ấy nhất định phải đi đến bệnh viện" Lôi Tiệp
Nhi nói xong liền đỡ Lôi Dĩnh lướt qua Âu Mị Nhi rời khỏi gian phòng
"Cô đứng lại đó cho tôi!" Âu Mị Nhi tức giận hô to, nâng súng ra lệnh cho
Lôi Tiệp Nhi đứng lại, Lôi Tiệp Nhi chỉ có thể bất đắc dĩ, ngoan ngoãn
dừng bước, đứng yên một chỗ ko dám manh động, bởi vì súng ko có mắt
"Đi? Các người muốn đi đâu? Bệnh viện? Vào đó chúng ta chỉ còn chờ ăn cơm
tù" Âu Mị Nhi đi đến trước mặt nàng, ko chút lưu tình dùng bá súng đánh
xuống đầu Lôi Tiệp Nhi
"A!" Lôi Tiệp Nhi đâu đến mức kêu lên một
tiếng , ngã xuống đất, trong nháy mắt, một vệt máu chậm rãi từ thái
dương của nàng chạy xuống gò má gần đó, nàng ngất đi
Mà Lôi Dĩnh
vì mất đi sự chống đỡ của nàng, cũng té xuống đất, nhìn Lôi Tiệp Nhi
đang chảy máu bên cạnh, Lôi Dĩnh cảm động, ít ra chị cũng vì mình mà bị
thương
Âu Mị Nhi ko bỏ qua cho Lôi Dĩnh, nhấc chân đá vào Lôi
Dĩnh đã ngã xuống đất "Đồ tiện nhân, ko để cho ngươi mang thai, tiên
nhân.... ....." vừa đá vừa mắng , nàng ko còn sự ưu nhã dịu dàng lúc
trước, mà thứ còn lại chỉ là sự xấu xí của lòng ghen ghét
Lôi
Dĩnh nhận lấy đá đánh của nàng, ko chống cự, chỉ có thể liều chết che
bụng, cầu nguyện cho đứa bé ko gặp chuyện xấu , mặc dù chỉ còn một chút
hi vọng mỏng manh, nhưng nàng vẫn hi vọng đứa con sẽ ko gặp phải chuyện
ko may
"Tiểu thư!" người đàn ông mặc âu phục đột ngột xông vào, kêu lên, mà hắn cũng cẩn thận đến gần Lôi Dĩnh
"Ko phải tôi đã bảo ông phải canh gác ở ngoài sao?" Âu Mị Nhi tức giận kêu lên, ngừng đánh đá
"Tiểu thư, tôi nghe được tiếng còi của cảnh sát và tiếng máy bay!" Người đàn
ông mặc âu phục nhắc nhở nàng , dần dần đi đến gần con người tàn tạ kia, nàng còn sống sao? Lo lắng nhìn xuống người nằm trên mặt đất
"Như vậy thì tôi phải nhanh chóng giải quyết người phụ nữ này" Âu Mị Nhi giơ súng lên, nhắm ngay vào Lôi Dĩnh trên sàn
"Ko được, tiểu thư! Chúng ta cần cô ấy làm con tin thì mới có thể trốn thoát!" Người mặc đồ tây lập tức ngăn cản
"Tôi ko cần con tin , tôi ko thể để cho nó có bất kì cơ hội sống sót nào,
tôi phải lập tức giải quyết cho xong nó!" Ko thể thương lượng đường
sống, Âu Mị Nhi toàn tâm toàn ý muốn đẩy Lôi Dĩnh vào chỗ chết
Súng nâng lên, nhắm bắn.... .......
"Đoàng!"
___________________________
Cung Thần Hạo nhảy xuống trực thăng , nhanh chóng đến gần căn biệt thự, đi
theo phía sau là Long Tử Tường và Tô Khải Nhân, còn cảnh sát cùng Phương Tử Kiệt vẫn đang trên đường lên núi
Vừa mới đến gần cửa , một
tiếng súng kèm theo tiếng hét chói tai của Lôi Dĩnh vang lên, Cung Thần
Hạo kinh hoảng, vội vàng phá cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt làm cho
sự can đảm của hắn muốn vỡ tan
Lôi Dĩnh ngồi trên vũng máu, trong ngực nàng là một người đàn ông mặc đồ vest màu đen, mà Lôi Tiệp Nhi lại nằm ở một bên , Âu Mị Nhi vẫn giơ súng về phía các nàng
"Dĩnh nhi!" Cung Thần Hạo điên cuồng gào thét, nhanh chóng chạy về phía trước
Long Tử Tường thân thủ mạnh mẽ đến gần Âu Mị Nhi, cướp đi súng trong tay nàng
Âu Mị Nhi sau khi bị chế phục, cố sức vùng vẫy, nhưng khi thấy Lôi Dĩnh
trong vũng máu thì nàng lại cười , lớn tiếng nói "Chết...haha...nó đã
chết...."
Long Tử Tường hừ lạnh một tiếng , ko chút lưu tình, vỗ một chưởng làm nàng bất tỉnh
"Dĩnh nhi! Dĩnh nhi!" Cung Thần Hạo cẩn thận đỡ đầu Lôi Dĩnh, đau lòng nhìn
khuôn mặt đầy máu của nàng, cô ấy.... .....bị thương?!
"Hạo, hạo!" Lôi Dĩnh mở mắt
"Dĩnh nhi, là anh, em ko sao chứ? Ko sao chứ??" Cung Thần Hạo lo lắng hỏi, chỉ sợ một phát súng kia thật sự bắn trúng nàng
"Hạo.... .....mau! Thiên Mạch bị thương rồi, anh ấy thay em cản súng.... ......
....." Lôi Dĩnh sau khi xác định người đến là Cung Thần Hạo liền vội
vàng , rối loạn nắm lấy áo hắn
Nàng ko biết tình huống kia xảy ra như thế nào, bởi vì nó xảy ra quá nhanh, chỉ biết là sau khi Thiên Mạch ngã xuống, trên mặt của hắn vẫn treo móc một nụ cười, cả câu nói cuối
cùng của hắn "Em ko sao là tốt rồi"
"Hạo.... .....cứu Thiên
Mạch.... ......nhất định phải cứu.... .......cứu Thiên Mạch.... ......." Lôi Dĩnh nói xong những lời này, liền ngất đi, nàng đã quá mệt mỏi, rốt cuộc hiện tại cũng có thể nghỉ ngơi
Cung Thần Hạo nhìn người
trong ngực nhắm mắt lại, giờ tay vỗ vào khuôn mặt nhỏ bé của nàng kêu
lên "Dĩnh nhi, Dĩnh nhi, đừng ngủ, Dĩnh nhi, tỉnh tỉnh.... ........"
"Cung tổng giám đốc, hiện tại chủ yếu là đem ba người dưới đất này vào bệnh viện" Long Tử Tường đứng một bên nhắc nhở
Ba chân bốn cẳng chở toàn bộ người bị thương lên trực thăng, mà phạm nhân
cũng bị áp lên xe cảnh sát, Phương Tử Kiệt làm đại diện cùng cảnh sát
phối hợp điều tra
Mà trên trực thăng.... .....
"Dĩnh nhi,
em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện , dừng xảy ra chuyện.... ......."
Cung Thần Hạo nắm bàn tay lạnh như băng của Lôi Dĩnh thâm tình nói , khi ôm nàng , vệt máu trên quần đã khiến hắn đau lòng đến mức ko cách nào
hít thở, hắn hận mình tại sao ko thể tìm được nàng sớm hơn
Tô
Khải Nhân tựa vào ngực Long Tử Tường chảy nước mắt, nằm ở đằng kia chính là bạn tốt của nàng, tóc tai xốc xếch, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy máu, quần còn dính vệt máu của sinh non
"Ông xã, tiểu Dĩnh sẽ ko sao đúng ko?" Tô Khải Nhân nghẹn ngào hỏi
"Yên tâm, ko sao mà" Long Tử Tường vỗ vỗ vai nàng, dịu dàng an ủi
Trong cơn ngủ mê, Lôi Dĩnh tựa như đang bay trên mây , nhẹ nhàng phiêu lãng.... .....
"Mẹ.... ...... ...."
Ai đang gọi nàng, là ai đang gọi nàng, đó là giọng nói của một bé trai, giọng nói rất trong trẻo, khiến nàng đau lòng
"Mẹ........mẹ.... ......"
Lôi Dĩnh đứng tại chỗ nhìn xung quanh, muốn nhìn qua một chút là ai đang
gọi nàng , giọng nói càng lúc càng gần, nhưng nàng lại chẳng thấy chủ
nhân của giọng nói đâu cả
Có chút hoảng sợ, nàng kêu lên "Là ai.... ....là ai đang gọi tôi.... ...."
"Mẹ.......mẹ.... ......."
Lại gần, Lôi Dĩnh ngước mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, đằng kia là một
bóng người nho nhỏ , rồi bóng người càng lúc càng rõ ràng , là một bé
trai rất đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn, mắt to tròn, đang cười ngọt ngào với nàng
"Mẹ!"
Lôi Dĩnh nhìn qua bên cạnh, xác nhận ko có người nào khác, liền ngồi xổm xuống nhìn đứa bé trai cả người phát ra
ánh sáng trắng "Con.... đang gọi dì sao?"
Bé trai gật đầu một cái, ngọt ngào nói "Mẹ, con sắp rời khỏi đây, nên đến cùng mẹ nói lời tạm biệt"
Con? Đầu của Lôi Dĩnh nhanh chóng vận hành, mở to hai mắt nhìn người, gương
mặt này rất giống Hạo, đây là con trai của nàng, con trai chưa ra đời
của nàng, nàng đưa tay muốn ôm nó, nhưng nó lại tựa như ảo ảnh, tay chỉ
chạm vào hư không
"Mẹ.... .....mau trở về đi thôi! Ba đang đợi mẹ kìa!" Bé trai cười nói
"Con trai........đừng.... .......đừng bỏ mẹ, đừng bỏ mẹ.... ........." Lôi
Dĩnh khóc kêu lên, đừng rời bỏ nàng, đây là con của nàng, nó đáng yêu
như vậy, tại sao ông trời lại muốn cướp đi nó
Bé trai đưa tay giúp Lôi Dĩnh gạt lệ "Mẹ! Con sẽ trở lại, cho nên mẹ, đừng khóc nha!"
Lôi Dĩnh làm sao có thể không khóc, nàng không biết bảo vệ con, hiện tại
con trai rời đi cũng vì nàng ko còn sức, có phải đây là hình phạt giành
cho sự sơ ý của nàng hay ko?
Bé trai đột ngột quay đầu nhìn về
phía điểm trắng thật lớn phía sau, sau đó nghiêng đầu ngọt ngào nói với
Lôi Dĩnh "Mẹ! Đừng khóc , còn sẽ trở lại, con sẽ trở lại.... ........"
Nói xong nó liền hướng về điểm trắng đi đến
Lôi Dĩnh nhìn thân
thể bé nhỏ từ từ biến mất, nhất thời hoảng loạn , muốn kêu, nhưng lại ko kêu thành tiếng, nàng chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít,
nàng ko phải người mẹ tốt, nàng ko bảo vệ được con của mình