Pháp, Paris, Minh gia
Tống Trân tức giận nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Minh Thiên Mạch nói "Mạch nhi, con có biết mình đang nói cái gì hay ko?"
Úc Tiểu Nhi vẻ mặt kinh ngạc đến trắng xanh , ngã ngồi trên ghế salon
"Con biết mình đang nói cái gì, ngay từ lúc bắt đầu con đã biểu lộ rõ lập
trường của mình, cho nên chuyện hôn lễ ba mẹ đã đính ước, con không thể
nào tham gia" Minh Thiên Mạch nhìn Tống Trân dùng giọng nói chân thành
nói
"Cũng là bởi vì người đàn bà kia? Nên con mới ko cùng Tiểu
Nhi đính hôn, mẹ ko đồng ý , con phải cùng nó đính hôn" Tống Trân trầm
giọng nói
"Ko chỉ bởi vì Tiểu Dĩnh, mà vì con ko thương Tiểu Nhi, nếu như cưỡng cầu ở bên nhau thì ko những cố ấy sẽ ko hạnh phúc, mà cả con cũng vậy" Hắn mạnh mẽ nói, mặc dù hắn biết nàng nghe sẽ rất thương
tâm, nhưng hắn ko muốn để cho nàng còn lại bất cứ suy nghĩ nao2ve62
hắn,nên chỉ có thể cự tuyệt ko chút lưu tình, tình cảm của hắn giành cho nàng chỉ tồn tại ở mức tình cảm "anh em" , còn thứ tình yêu mà nàng
muốn thì hắn cho ko được
Giọng nói lạnh lùng của Minh Thiên Mạch
tựa như kim đâm sâu vào lòng Úc Tiểu Nhi, làm nàng đau đến mức hít thở
ko thông,vốn mang theo tâm trang vô cùng mong đợi, vốn nàng cho rằng
dưới áp lực của bác trai bác gái , thì hắn sẽ đồng ý cùng nàng đính hôn, xem ra nàng đã lầm
"Thiên Mạch ca, em yêu anh, em thật sự rất
yêu anh" Đứng lên , nàng nhìn chăm chú vào hắn, tình cảm ẩn chưa vào giờ khắc này đã bộc phát, trên khuôn mặt trắng ko tì vết của Úc Tiểu Nhi
vươn đầy nước mắt
"Tiểu Nhi, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ sao?" Minh
Thiên Mạch tiến lên nắm lấy hai vai nàng, hắn ngưng mắt nhìn gương mặt
đầy nước mắt "Người anh yêu ko phải là em, em cần gì phải đặt tim mình
lên người anh, anh chỉ có thể làm anh trai của em, còn làm chồng thì anh làm ko được"
"Em mặc kệ, em ko cần tình yêu của anh, bởi vì em
rất rất yêu anh, em ko muốn mất đi anh nữa" Úc Tiểu Nhi ôm lấy cổ Minh
Thiên Mạch, ko, nàng ko nên mất đi hắn, ko nên
Tống Trân nhịn ko được trách cứ "Mạch nhi, mẹ ko cho phép con náo loạn như vậy"
Minh Thiên Mạch giật bàn tay nhỏ bé của Úc Tiểu Nhi xuống, trực tiếp chạy
lên lầu , tâm tình của hắn lúc này rất lạnh, hắn ko muốn mất đi Lôi DĨnh cho nên hắn chỉ có thể nói lời "xin lỗi" với Tiểu Nhi, đàn ông trên thế giới này còn rất nhiều, nàng có thể gặp được nhiều thứ tốt hơn
"Mạch nhi, mẹ lặp lại lần nữa, Minh gia chỉ nhận Tiểu Nhi làm con dâu, người
đàn bà kia đừng mơ tưởng bước chân vào cửa lớn Minh gia được nửa bước"
Tống Trân kiên quyết nói, chuyện hôn sự của Minh gia và Úc gia đã được
chấp nhận từ bao nhiêu năm trước , ko thể chỉ vì người đàn bà kia, mà
khiến quan hệ của hai nhà bị tan vỡ, nàng ko cho phép
Minh Thiên
Mạch ko để ý đến lời nói cường ngạnh của mẹ ......vững vàng đạp trên
cầu thang đi lên lầu, hắn đã đặt một chuyến bay về T thị vào lúc 2 giờ
chiều, đợi chờ thật khó chịu, mỗi khi màn đêm buông xuống,toàn bộ suy
nghĩ của hắn lập tức sẽ bay lên người hai mẹ con nàng, ba tháng thời
gian, nói dài cũng ko dài, mà ngắn cũng ko ngắn, hắn ko muốn một lần nữa bỏ qua
"Bác gái......." Úc Tiểu Nhi xoay người nhào vào lòng
Tống Trân, khóc rống, Thiên Mạch ca vẫn đối xử với nàng rất ôn hòa, chưa bao giờ lại nguội lạnh qua như vậy, nàng yêu hắn như thế, quan tâm hắn
như thế, nêu như ko có hắn, cuộc sống của nàng trở thành cái loại
gì,chính nàng cũng ko biết
"Tiểu Nhi, con yên tâm, vị trí con dâu Minh gia là của con, bất kì người phụ nữ nào cũng đừng hòng chen chân
vào, Mạch nhi chỉ là một lúc hồ đồ, chờ nó nghĩ thông suốt, nó sẽ biết
ai là người thích hợp nhất với mình "Tống Trân vỗ nhè nhẹ bờ vai vì khóc mà run run của nnag2
Úc Tiểu Nhi gật đầu, hi vọng mọi chuyện sẽ
như lời bác gái nói, nhưng có 1 số việc, ko phải cứ chờ đợi là có thể
được như ý nguyện
Lúc này Minh Thiên Mạch đã mang theo một cái va ly bước từ cầu thang xuống . Tống Trân giương mắt nhìn hắn hỏi
"Con muốn đi đâu?Xuất ngoại sao?"
Ông già kia đâu có nói là công ty sắp xếp cho Thiên Mạch xuất ngoại chứ?
"Con muốn đi ra nước ngoài 1 chuyến" Minh Thiên Mạch ko giải thích nhiều
"Đi tìm người đàn bà kia!" Tống Trân nhìn hắn nói, ko có nghi vấn , chỉ có khẳng định, chuyện này nàng cũng ko khó nghĩ
Minh Thiên Mạch nhìn đồng hồ nơi cổ tay, đã đến giờ rồi, khoảng cách từ nơi
này đến phi trường cũng mất khoảng nửa tiếng đồng hồ đi dường, cho nên
đi lúc này là vừa , hắn giương mắt nhìn mẹ nói "Mẹ nếu đã biết vậy thì
con cũng ko cần phải nói nhiều"
"Ko được đi!" Tống Trân nói
"Con đã đặt trước vé máy bay rồi, con sẽ nhanh chóng trở về" Vừa nói hắn vừa hướng Tống Trân hơi khom lưng, rồi nhất va ly đi cề phía cửa
"Ta ko cho phép ngươi đi, ngươi có nghe hay ko?" Tống Trân tức giận kêu
lên, dùng sức cầm lấy ly cà phê trên bàn trà đập xuống mặt đất, chi nghe thấy một tiếng "xoảng" vang lên, ly cà phê kia đã lẫy lừng hi sinh
Minh Thiên Mạch ko có vì thế mà dùng bước , hắn lựa chọn ko quay đầu nhìn mẹ , mở cửa , hắn ko quay đầu lại bỏ đi
Tống Trân tức giận đến ngã ngồi trên ghế salon , thân thể khẽ rung động , có thể thấy rằng nàng bị chọc tức cũng ko nhẹ, con trai của nàng sau lại
trở thành cái dạng này? Một đứa luôn ôn hòa, lễ phép như nó, làm sao lại trở thành cái dạng này?
"Bác gái , bác gái, dì dừng giận, uống miếng nước" Úc Tiểu Nhi lo lắng đỡ nàng lên
Tống Trân uống nước nàng đưa tâm tình cũng dần hồi phục, nhìn đôi mắt sưng , nơi khóe mắt còn vươn lệ của Tiểu Nhi, tại sao con trai của nàng lại ko thấy được "Dì ko sao , chẳng qua dì chỉ bị thằng nhóc kia làm cho tức , còn nữa! Con ko nên bởi vì những lời Thiên Mạch nói hôm nay mà buông
tay nha"
"Bác gái, con sẽ ko buông tay" Úc Tiểu Nhi kiên định nói, nàng làm sao có thể buông tha cho hắn!
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi" Tống Trân thở phào nhẹ nhõm, tiện thể ngã
người vào ghế salon, vốn tưởng rằng người đàn bà kia bỏ đi, thì Thiên
Mạch cũng sẽ mất hết hi vọng, cho nên nàng mới vội vã bắt hắn và Tiểu
Nhi đính hôn , nhưng mà bây giờ thì.... .......ai.... ........
——— —————— —————— —————— —————— ——————
T thị, tập đoàn Tiêu thị, văn phòng tổng giám đốc
Cung Thần Hạo vẻ mặt tràn đầy ý cười ngồi đối diện Tiêu Ngực Phi, công việc
điên cuồng đúng là công việc điên cuồng , trên bàn làm việc đặt đầy
những văn kiện hỗn độn, Ngự Phi tay nhanh như bay gõ điên cuồng lên bàn
phím, lâu lâu lại lẩm nhẩm văn kiện đặt bên người
"Ngươi thật
rảnh a?" Tiêu Ngự Phi ko ngẩng đầu, đối với sự đến chơi bất ngờ của Hạo
lần này hắn có chút ngoài ý muốn, ngày hôm qua ăn xong cơm trưa, ánh mắt sâu sắc của Hạo đã khiến cho hắn đoán được vài phần
"Ngươi thật bận rộn nha" Cung Thần Hạo cười nói
"Thì sao?"
"Thì người bận rộn có thể ngừng tay một chút được ko, cùng ta nói chuyện một chút đi?" Cung Thần Hạo nhanh tay đóng cái laptop lại
Lẩm nhẩm
văn kiện, Tiêu Ngự Phi hơi nhíu mày, nhưng cũng ko cảm thấy bất mãn,
nhận lệnh khép đống giấy tờ trong tay, giương mắt nhìn về phía hắn
"Ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Ngươi đoán xem?" Cung Thần hạo hỏi ngược lại
Tiêu Ngự Phi lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại ấn nút "Thư kí Trần, giúp tôi pha hai ly cà phê"
5 phút sau, thư kí Trần đã gõ cửa, bưng theo hai ly cà phê nóng hổi đi đến "Tổng giám đốc, cà phê ngài gọi"
"Đặt ở trên bàn trà đi" Tiêu Ngự Phi nói
Đặt xong cà phê lên bàn , thư ký Trần đứng thẳng người hướng về Tiêu Ngự Phi nói "Tổng giám đốc, ko có việc gì nữa, tôi xin đi ra ngoài"
"Ừ, thuận tiện đóng cửa lại"
"Vâng" Lên tiếng rời khỏi phòng, nàng tiện tay đem cửa đóng lại
"Ngồi đi!" Tiêu Ngư Phi ngồi xuống sô pha nói
"Ngươi có nên nói với ta một tiếng "xin lỗi" ko đây? " Vô cùng tự nhiên ngồi
xuống, giọng điệu nhẹ nhàng, Cung THần Hạo nâng tách cà phê thổi 1 hơi , rồi nhấp 1 ngụm nhỏ, hương vị cũng ko tệ lắm
"Ta có làm ra chuyện "có lỗi" với ngươi sao?" Tiêu Ngự Phi biết rõ còn cố hỏi
Cung THần Hạo tự nhiên buông tách cà phê xuống, tựa vào sô pha, đầu quay về
phía hắn, nhìn hắn cười "Ngươi bắt cóc bà xã của ta, hơn nữa còn để cho
nàng bỏ đi ròng rã 3 năm trời, ngươi cảm thấy chuyện này chưa đủ "làm ta thất vọng " sao? " Cung Thần Hạo cố ý gằn giọng 4 chữ "làm ta thất
vọng"
"Thì ra là chuyện này!" Tiêu Ngự Phi hiểu rõ chuyện vỗ đầu 1 cái, tiện thể còn nói thêm "Ta vẫn cảm thấy việc ta làm là đúng, có câu "càng xa càng nhớ" nếu như lâu lâu có thể tách nhau ra 1 chút, thì càng có thể phát triển tình cảm của các ngươi chứ sao, ta là điều này chẳng
qua là vì muốn tốt cho ngươi"
Càng xa càng nhớ? Cung Thần Hạo
suýt chút nữa là phun luôn cà phê trong miệng , hắn giương mắt trầm
giọng nói " lâu lâu tách ra? Ngươi cảm thấy thời gian ba năm còn quá
ngắn , muốn kéo dài thêm 1 chút? Hay là muốn nàng lấy người khác thì tốt hơn"
Tiêu Ngự Phi rung rung chân mở miệng nói "Nguyên nhân chính là, do lúc trước ngươi tổn thương nàng quá sâu, cho nên nàng mới trốn
khỏi tay ngươi , ngươi cũng nên tự kiểm điểm hành vi của mình 1 chút, mà trong 3 năm nàng rời đi, tình sử của ngươi chỉ có hơn chứ ko có kém,
nàng chỉ muốn ngươi toàn tâm yêu"
"Cho dù là như vậy, nhưng khoản nợ ngươi khiến cho ta mất hết 3 năm sống cùng mẹ con các nàng thì cũng
ko thể bỏ qua" Cung Thần hạo nhíu mày nói
"Ngươi muốn tính như thế nào?" Tiêu Ngự Phi có chút bất an nói
"Chuyện này ta còn chưa nghĩ xong, ngươi nói cho ta biết trước, năm đó tại sao lại giúp nàng?" Cung Thần Hạo hỏi
Tiêu Ngự Phi ko thể nói ra tâm tư hắn, chắc mẫm sau khi tách hai người ra,
hắn sẽ có cơ hội , nhưng mà....hắn ngữ điệu rất nhẹ nói "Bởi vì nàng
đáng thương, ta thật cảm thấy bi ai thay cho nàng, lấy phải một người
hoa tâm như ngươi"
"Chỉ có như vậy?" Cung Thần Hạo nhíu mày
"ĐƯơng nhiên, nếu ko ngươi cho là gì? Bởi rốt cuộc nàng cũng chịu ko nổi tình
yêu của ngươi nên đã quyết định vút bỏ ngươi, cho nên lựa chọn rời
đi, để tác thành cho ngươi" Tiêu Ngự Phi tự nhiên nói, cất giấu suy
nghĩ của mình trong nội tâm, hắn hiện tại đã có tiểu Vân, cho nên hắn
muốn đem tình yêu với Lôi Dĩnh hoàn toàn chôn sâu tận đáy lòng
Cung Thần Hạo trừng mắt, liếc nhìn hắn 1 cái, tuy rằng hắn(Ngự Phi) nói rất
đúng , trước ki hắn thật đa tình, nhưng từ sau cái đêm kết hôn đó, hắn
đã giải thích rất rõ với nàng "Quên đi, vậy ngươi cảm thấy ta hiện tại
nên làm thế nào?" Đã mất hơn nửa tháng, mặc dù vẫn sống vơi nàng vô cùng hòa hợp, nhưng hắn vẫn có cảm giác , nàng và hắn vẫn còn 1 bức tường
Hơn nữa ba mẹ và ông cũng gây cho hắn rất nhiều áp lực, họ đang lo lắng Lôi Dĩnh sẽ rời đi, cho nên, bất kể như thế nào , hắn nhất dinh85 cũng phải giữ nàng lại, chỉ còn hai tháng rưỡi nữa đã là 3 tháng, thời gian giành cho hắn cũng ko còn nhiều
"Rất đơn giản , theo đuổi nàng đi" Tiêu Ngự Phi gật đầu nói
"Ko có cách khác sao?" Cung Thần Hạo hỏi
Tiêu Ngự Phi nhịp nhịp ngón tay xuống bàn , nói "Ko có"
"Vấn đề là.... ...." hắn nhíu mày "ta phải làm thế nào để theo đuổi?"
"Đừng nói với ta là một play boy như ngươi ko biết cách theo đuổi phụ nữ nha" Tiêu Ngự Phi hoài nghi nhíu mày
"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cần phải "theo đuổi" nữ nhân sao?" Cung Thần Hạo liếc mắt nhìn hắn
"Nói cũng đúng, bình thường đều là do phụ nữ đuổi theo ngươi, chẳng qua ngươi là người bất kể là ai cũng ko từ chối thôi"
"Tiêu Ngự Phi, ta tốt hay ko tốt..." Cung Thần Hạo ko hờn ko giận nhắc nhở hắn " hiện tại ko phải là lúc nói chuyện này"
"Được rồi, ta biết, ngươi và các nữ nhân từng qua lại thường làm gì....
........" Thân làm bạn tốt kiêm quân sư cho Cung Thần Hạo hắn cần phải
hỏi rõ ràng
"Ngoại trừ ăn cơm, thuê khách sạn, còn đến cửa hàng
trang sức , mỹ phẫm mua đồ, lâu lâu sẽ cùng nhau tham gia yến tiệc, hoặc có thể nhờ thư kí đặt hoa tặng cho bọn họ.... ....Ngươi cảm thấy sao?
Ăn cơm, tặng quà, đưa hoa có sức hấp dẫn với Lôi Dĩnh ko?" Cung Thần Hạo nhìn Tiêu Ngự Phi hỏi
Chỉ thấy trên đầu Tiêu Ngự Phi hiện làn
khói đen, quả nhiên là bản tính playboy, hơn nữa sự hiểu biết của hắn
đối với nàng căn bản chỉ là con số 0 "Ngươi cảm thấy Lôi Dĩnh là người
khuôn khổ như vậy sao? Nàng đối với vật chất cũng ko có yêu cầu cao"
"Ở Pháp, mỗi ngày ta vẫn nhờ cửa hàng bán hoa đưa cho nàng, thì sao?" Cung Thần Hạo nói
"Nhờ cửa hàng bán hoa đưa hoa sao? Ngươi hiện tại đang muốn theo đuỗi người
ta nha, phải có chút thành tâm 1 chút ! Ít ra cũng phải dến cửa hàng bán hoa chọn lựa, nghiên cứ ý nghĩa của các loài hoa, trăm ngàn lần ko thể
tặng sai hoa , sau đó tự tay đem hoa tặng nàng" Tiêu Ngự Phi thật sự bó
tay với hắn
"Ta ko có nhiều thời gian làm mấy cái chuyện này"
Cung Thần Hạo quả quyết nói, còn bảo hắn nghiên cứu ý nghĩa của hoa nữa
chứ! Đó là chuyện nhàm chán của đám phụ nữ
"Tùy ngươi, dù sao ta
cũng chỉ là người cho ý kiến, có làm hay ko làm , có nàng hay ko có nàng là chuyện của ngươi" Tiêu Ngự Phi dửng dưng nhún vai, sau đó lại mỉm
cười nói "Nếu ko, ngươi bắt chước nhân vật chính trên TV cũng được, vì
làm cho người yêu hồi tâm chuyển ý , chứng mình tình yêu của mình là sự
thật bằng cách trước mặt Lôi Dĩnh ngươi chạy đến đường cái, ngăn cản cả
đám xe ô tô,nếu như ngươi may mắn ko bị đâm chết , Lôi Dĩnh sẽ cảm động
theo ngươi về nhà, chiêu này có tên là "lời hứa sinh tử" a!"
Cung Thần Hạo nghe xong, đầu chảy mồ hôi lạnh,Phi đang nói cái gì vậy a!
Chưa kịp đợi được đáp án của nàng, thì hắn trước hết đã phải xuống chầu
Diêm Vương báo danh rồi "Ngươi để giành cái này mà dùng đi, ngươi học
được mấy cái này từ ai vậy?" Hắn đột nhiên có chút tò mò hỏi, Ngự Phi từ khi nào mà đã "lành nghề" như vậy
"Ách....à........à...." Thật
ra mấy cái chuyện này đều là do Bạch Kì Vân lúc trước đã từng đối với
hắn làm, nhưng hắn ko có đem chuyện này nói cho Hạo nghe, nếu Hạo nghe
xong nhất định là sẽ trêu chọc hắn "Ách.......TV, đúng ta xem ở TV a.... ..."
"Vậy sao?" Cung Thần Hạo cảm thấy lời nói của hắn cứ ko thật thế nào
"Ừ" Tiêu Ngự Phi gật đầu, mấy chiêu sau hắn ko dám nói tiếp, sợ nói thêm , hắn sẽ bị lộ
"Quên đi, hỏi ngươi cũng như ko, ngươi bận, ta đi trước" Cung Thần Hạo đứng dậy nói
"Được , được, đi thôi!" Tiêu Ngự Phi nhẹ nhàng thở ra
"ĐÚng rồi, khoản nợ ngươi thiếu ta, lưu lại , lần sau ta sẽ cùng ngươi tính" Cung Thần Hạo nói xong liền phất phất tay , rời đi
Tiêu Ngự Phi tựa người lên sô pha, có chút bật cười nhớ lại, xem ra Hạo lần
này là thật lòng, ngày hôm qua nhìn thái độ của Hạo đối với Lôi Dĩnh thì hắn đã có thể biết, nhìn mỗi khi Hạo và Tiểu Huyên Huyên cùng nhau đùa
giỡn, ánh nhìn của hắn giành cho các nàng đều tràn đầy cưng chiều
——— —————— —————— —————— —————— ——————
Lôi DĨnh đem thức ăn vừa nấu xong bày biện lên mặt bàn , thức ăn vừa bày
dọn chu tất , sau đã đến lượt sắp xếp chén đũa, bình thường nàng chỉ sắp ra 3 cặp chén đũa, nhưng hôm nay lại lấy ra thêm 2 cặp
"Hôm nay
nhà có khách sao?" Đi tới trước phòng khách, hình nhìn lên mặt bàn bày
biện đủ loại thức ăn , nhà như vậy mới là nhà chứ
"Anh về rồi"
Lôi DĨnh ngẩng đầu nhìn hắn dịu dàng nói, nàng cũng ko tỏ ra kinh ngạc
bởi vì qua mấy ngày sống chung nàng cũng đã quen với sự có mặt của hắn
rồi
"Ba mẹ dẫn nó đi siêu thị 1 chút, lát nữa sẽ trở về, anh thay đồ, rửa tay đi, bọn họ chắc là sắp về rồi, chút nữa còn phải ăn cơm "
Lôi Dĩnh ko chú ý đến Cung Thần Hạo hôm nay có gì khác biệt, chỉ chú tâm nói xong rồi xoay người đi vào phòng bếp
Cung Thần Hạo tay phải
giấu phía sau lưng, trong tay hắn là một bó hoa hồng rực đỏ, lúc nãy khi chạy qua tiệm hoa, hắn đã ko kềm lòng được xuống xe mua một bó hồng về , bà chủ tiệm hoa nói cho hắn biết , hoa hồng là loài hoa tượng trưng cho sự "nhiệt tình" chính là " nhiệt tình yêu em", mà hắn chỉ mua 11 đóa có nghĩa là "chỉ yêu một mình em"
Lôi Dĩnh mang vào cái bao tay
chống nóng , bưng tô súp đi ra, đặt nó lên chính giữa bàn. Nàng giương
mắt nhìn, vẫn thấy Cung Thần Hạo đứng ở chỗ cũ , liền hồ nghi hỏi "Hạo,
anh sao còn đứng ở chỗ này?"
Cung Thần Hạo lấy lại tinh thần, nhìn nàng do dự 1 chút , song vẫn lấy giọng , nói "Cái này tặng em"
Cung Thần Hạo vươn tay đem bó hoa đặt vào trong tay nàng rồi xoay người đi vào phòng khách
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn bó hoa trong tay, rồi quay đầu nhìn về phía bên kia trống rỗng , lạ lùng , hôm nay ko phải là hắn đã uống lộn thuốc rồi
chứ? Sao lại tặng hoa cho nàng? Hay là hoa này vốn muốn tặng cho người
khác, nhưng mà ko tặng được, nên mới đưa lại cho nàng? Lôi Dĩnh đem hoa
đặt ở mũi ngửi, rất thơm , mặc kệ đi, cắm hoa trước đã
Reng reng.... .........
Vừa đem bình hoa bầy biện thật tốt, Lôi Dĩnh chạy chậm ra mở cửa
Lôi Tử Huyên vừa vào cửa , đã khoe ra thành quả chiến đấu trong tay mình,
hào hứng nói "Mẹ.... ......tiểu Huyên Huyên mua rất nhiều sô cô la"
Lôi Dĩnh mỉm cười với nó, đóng cửa lại, hướng về phía Liễu Tình và Cung Tề
Hân nói "Ba mẹ, tiểu Huyên Huyên có làm phiền 2 người ko?"
"Ko có, tiểu Huyên Huyên rất biết nghe lời" Liễu Tinh cười trả lời, đối với đứa cháu gái nhỏ này, nàng rất thích
"Đúng nha, mua đồ cho nó, nó sẽ nhớ chúng ta" Cung Tề Hân cũng cười phụ họa theo
"Ba mẹ, hai người đi rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi" Lôi Dĩnh nhận lấy cái túi từ trong tay Cung Tề Hân
"ĐƯợc" Liễu Tình và Cung Tề Hân đồng thanh nói
"Ba mẹ" Cung Thần Hạo vừa thay đồ xong, cũng đi đến bàn ăn liền nhìn thấy hai người đang ngồi xuống
"Hạo, về sớm hơn 2 người 1 chút, mẹ ăn canh" Lôi Dĩnh đưa tay lấy chén súp
đặt trước mặt Liễu Tình, sau giúp Cung Tề Hân múc 1 chén nữa
"Mẹ, tại sao ba lại ko có súp......?" Lôi Tử Huyên nhìn mẹ đặt chén súp
trước mặt nó, ko hiểu được hỏi, ông bà đều có súp, tại sao chỉ có ba nó
là ko có súp
Ách.... .....bị nó hỏi như vậy, Lôi Dĩnh cảm thấy
trên đầu mình đang vần vũ 1 đám mây đen, tầm mắt của ba mẹ tức thời rơi
lên người nàng, nàng đành đứng dậy giúp Cung Thần Hạo múc thêm 1 chén
canh nữa, rồi mới ngồi xuống
"A......ăn cơm đi!"
"Ko hổ danh tay nghề nấu ăn của Tiểu Dĩnh, rất ngon miệng" Cung Tề Hân vừa ăn vừa khen
"Ba, thích là được rồi" Lôi Dĩnh vừa nói vừa đưa tay gắp thịt bò xào đậu bỏ vào chén Cung Tề Hân
"Hạo nhi, con phải biết phúc phận của mình, vợ tốt như vậy biết đi đâu mà tìm" Cung Tề Hân nhìn Cung Thần Hạo nói
"Ba!" Cung Thần Hạo kêu lên, ba sao lại nói cái chuyện này lúc ăn cơm chứ
"Mẹ, ăn thử cá đi" Lôi Dĩnh gắp cá bỏ vào trong chén của Liễu Tình
"Con chắc cũng chịu nhiều cực khổ rồi, lần này trở về, con gầy hơn rất nhiều" Liễu Tình có chút đau lòng nói
"Mẹ, tiểu Huyên Huyên cũng muốn ăn cá!" Lôi Tử Huyên quay sang trái nhìn Lôi Dĩnh chu miệng nói
"Mẹ, giúp con gắp xương trong cá" Lôi Dĩnh cúi đầu nhìn con bé nói
"Ba, tiểu Huyên Huyên muốn uống súp" Lôi Tử Huyên quay sang phải làm nũng với Cung Thần Hạo
"Được,để ba đút súp cho con" Cung Thần Hạo buồn cười nhìn nó, bưng chén súp đưa
lên trước mặt Tiểu Huyên Huyên, đút từng thìa 1 cho nó
"Ba mẹ,
hai người cũng ăn đi!" Lôi Dĩnh nhìn thấy hai người họ dừng đũa liền
thúc giục, bọn họ cứ nhìn nàng như vậy, nàng cảm thấy rất mất tự nhiên
"A.....ăn, chúng ta ăn" Liễu Tình cười nói, cứ theo đà này, xem ra chẳng bao lâu, nàng sẽ có thể ôm thêm đứa cháu nữa!
Cơm nước vừa xong, Lôi Dĩnh dọn dẹp bàn ăn, mà Liễu Tình cũng bắt Cung Thần Hạo đi giúp đỡ nàng, nói là xúc tiến tìm cảm giữa 2 người, cho nên hiện tại hắn cũng đang đứng ở cửa phòng bếp
"Có muốn giúp đỡ ko?"
"Ách.......vậy cũng được, giúp em nhúng mấy thứ này xuống nước" Lôi Dĩnh chỉ vào đóng
bát đĩa được rửa qua 1 lần ở trên bàn nóinói
Cung Thần Hạo nhận
nhiệm vụ , bắt đầu rửa chén, hắn từ trước cho đến bây giờ chưa từng làm
qua cái chuyện này, đây cũng là lần đầu tiên, âu cũng là một trải nghiệm ko tồi
Đợi cho bọn họ đi ra, Liễu Tình và Cung Tề Hân cũng đứng
dậy nói muốn về nhà, bởi vì thời gian qua cũng rất chậm, ông ở nhà 1
mình sẽ rất cô đơn, cho nên bọn họ cũng ko có giữ hai người lại