Hoa Tâm Thuần Chúc Ái

Chương 11




Ngày cuối tuần đầu tiên của tháng sáu, Âu Dương Lý Kiến xin nghỉ phép một ngày ở Tinh Chi Hải.

Vì mẹ của hắn mới đi xe lửa lên thành phố, khoảng thời gian này năm trước cũng vậy – mục đích của chuyến đi là để tảo mộ người mà hắn phải gọi là cha – Trình Liên An. Liên An là người như thế nào, Lý Kiến cũng quên mất rồi, chỉ biết hắn là một trong những người đàn ông của mẹ mình, đồng thời còn là anh họ của Liên Điền mà thôi.

Mẹ của Lý Kiến là một người phụ nữ đa tình, quan điểm về tình yêu của bà ấy cũng không khác gì Liên Điền, luôn tìm kiếm cảm giác mới lạ của việc mình thích và được người đó cũng thích mình, họ tự cho mình cái quyền được thích rất nhiều người và cũng nghĩ rằng bản thân quyến rũ đến nỗi ai gặp cũng thích mình. Lý Kiến nghe bà nói lại, năm bà mười tám tuổi đã từng chung sống như vợ chồng với một người luật sư trẻ tuổi sáng giá nhưng lại đồng thời có dây dưa với Trình Liên An khi đó đang du học tại Mỹ. Một thời gian sau thì Lý Kiến ra đời, bà cũng không biết hắn là con ruột của ai, của ông luật sư hay của Trình Liên An. Khi hắn được một tuổi, thì mẹ hắn bỏ vị luật sư kia, một mình ôm con về nước.

Gần chục năm sau, bà mới gặp lại Trình Liên An, hai người quyết định đến với nhau, Liên An còn muốn nhận Lý Kiến làm con, muốn đổi họ của hắn sang họ Trình.

Lý Kiến đã chứng kiến mẹ mình quan hệ cùng rất nhiều tình nhân. Bởi vậy, năm đó, khi mẹ mình nói ra hai chữ “Kết hôn” thì hắn thật sự hoảng sợ – khi đó, hắn cứ nghĩ, mẹ mình thật sự thích người đàn ông này nên mới quyết định kết hôn cùng ông ta như một cách để chứng minh tình yêu đó.

Nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy, con đường bước vào Trình gia của hai mẹ con hắn không được trải bằng hoa hồng, hôn lễ chưa kịp cử hành thì chú rể đã xảy ra chuyện.

..............

Nhìn mẹ nhẹ nhàng chà lau tấm ảnh chụp được khắc trên bia mộ, Lý Kiến đang ngậm điếu thuốc trong miệng, đứng bên cạnh mà trầm tư.

Lý Kiến nghĩ, không biết đây có phải là báo ứng không nữa? Mẹ mình phải trả giá cho thói xấu phong lưu của mình. Bình thường thì thay người tình như thay áo, không chút do dự, đến lúc thích một người thật sự thì người đó lại chết bất đắc kỳ tử.

「 Lý Kiến, mau đến bái lễ đi.」 người phụ nữ mặc áo đen đặt một bó hoa cúc trắng lên mộ, nói với Lý Kiến.

「 Không cần, ta muốn để cho hai người các ngươi có thời gian bên nhau.」 Lý Kiến lãnh đạm cự tuyệt, người này có phải là cha mình không hắn cũng không rõ, Lý Kiến bái hắn làm gì.

Những lúc ở cạnh người mẹ của mình, mặt mũi của Lý Kiến luôn nghiêm nghị, cứng rắn như một người đàn ông thực thụ. Vì có một người mẹ đa tình nên từ nhỏ hắn phải nếm trải không ít cực khổ. Phải lang bạt khắp nước Mỹ, đi qua rất nhiều thành phố, gặp không ít nhân tình của mẹ. Nhưng dù sao đó cũng là cuộc sống mà mẹ hắn đã lựa chọn, Lý Kiến không có quyền can thiệp.

Hắn chưa từng có bất cứ nhận xét gì về chuyện quan lệ lung tung của mẹ mình vì hắn nghĩ chỉ cần bà cảm thấy thích là được rồi. Cho dù là đã lớn, rời xa nông thôn lên thành phố sống cuộc sống tự lập nhưng Lý Kiến vẫn không muốn làm cho bà phiền lòng, không muốn bà biết rằng mình không thích cách sống nay đây mai đó của bà; dù sao thì mẹ cũng là người đã cho Lý Kiến một tuổi thơ khá yên ổn.

Sau khi Trình Liên An qua đơi, hai người đã chuyển về quê ngoại.

Không lâu sau, mẹ của Lý Kiến đã thật sự kết hôn, còn sinh thêm hai đứa con – một trai, một gái. Gia đình của họ cũng chẳng khá giả gì nên cũng chỉ đủ nuôi hai đứa trẻ, là con riêng, lại còn là đứa lớn nhất nên Lý Kiến không thể đòi hỏi gì nhiều, không thể mở miệng mà nói mình thích cái này hay không thích cái kia, chỉ có thể im lặng mà sống qua ngày.

Học xong trung học, hắn tự biết mình không có đủ năng lực để thi vào đại học. Mà có đỗ đi chăng nữa thì cũng không có tiền mà trang trải học phí. Lý Kiến đành phải xin học ở trường dạy nghề, chỉ mong sớm có ngày kiếm được tiền mà tay làm hàm nhai. Suốt những ngày tháng đó, hắn rất hiểu hoàn cảnh của mình nên luôn cố gắng, dần dần đã già trước tuổi lúc nào mà không hay – hắn ít cười cho nên cũng hầu như không khóc, chưa bao giờ để lộ ra cảm xúc thật của mình.

Cuộc sống vất vả như vậy nên hắn thường xuyên nhớ tới Liên Điền, nhớ tới lời hứa của y năm xưa – đem những hồi ức đẹp đẽ đó mà khắc sâu vào trong tim, xem nó là hành trang quan trọng nhất giúp mình vững bước vào đời.

...............

「 Thanh Giản năm nay sẽ tốt nghiệp trung học, nó muốn dự thi ngành kiến trúc trường Đông Môn. Sau kỳ nghỉ hè, nó sẽ lên chỗ ngươi ở một thời gian để thi đại học. Đến lúc đó, ta muốn ngươi hãy chiếu cố tới em nó nhiều một chút.」 Đứng ở nhà ga, mẹ Lý Kiến cười cười nhìn hắn mà nói. Con thứ hai của bà – Thanh Giản là con của người chồng hiện tại, từ nhỏ đã được chăm sóc kỹ lưỡng hơn nên có thể học đến đại học cũng không có gì là lạ.

「 Đương nhiên rồi.」 Lý Kiến dùng giọng nói không lộ rõ vui buồn mà trả lời. Lý Kiến vẫn nhớ rõ mùa hè của hai năm trước, chính hắn cũng từng nộp đơn dự thi vào đại học, hắn cũng muốn được học tập trong một môi trường chuyên nghiệp. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn đã vứt tờ thông báo dự thi đi, hắn không muốn gây thêm phiền toái cho người phụ nữ này nữa, hắn chỉ nói ngắn gọn với bà 『 Thật xin lỗi, ta là một người rất kém cỏi, không thể đậu nổi vào đại học.』

「 Ta có làm một chút bánh ngọt cho ngươi, để ở quầy tiếp tân của tiệm cắt tóc đấy, lát nữa lấy về mà ăn.」 Sáng nay, hai mẹ con họ chỉ gặp nhau một lúc ở Tinh Chi Hải rồi cùng nhau đi tảo mộ, tảo mộ xong thì mẹ hắn đã về, chưa hề ghé qua nhà trọ của hắn.

「 Cám ơn.」

「 Biết ngươi thích ăn ngọt nên ta đã cho rất nhiều đường.」

「 Ta sẽ ăn hết.」

Trước khi đi, mẹ hắn còn nói:「 Lý Kiến, ta vẫn luôn muốn nói cảm ơn ngươi một câu.」 Lý Kiến không biết vì sao bỗng dưng mẹ mình lại nói ra những lời này. Bà đã phát hiện ra chỗ tiền mặt mà hắn trộm để vào trong túi sao? Không thể, từ lúc bước từ trong toa lét ra, bà vẫn chưa mở cái túi đó ra lần nào mà.

「 Ta biết rồi.」 Lý Kiến cũng phần nào hiểu được ý nghĩa những lời này「 Khi nào rảnh, hãy lên thành phố thăm ta.」

........

Tiễn mẹ đi khỏi, Lý Kiến trở lại nơi ở mới của mình, một phòng trọ đơn giản nằm ngay giữa khu buôn bán sầm uất, ồn ào. Nhà trọ ở lầu bảy lần trước là do hắn cùng Gia Tĩnh thuê chung, bây giờ y bỏ đi, còn lại mình hắn mà ở tới hai phòng ngủ, thật là lãng phí. Kêu Liên Điền tới ở cùng thì y cứ chần chờ, chỉ nghĩ là hắn nói đùa trong lúc hứng thú.

Không thể đợi Liên Điền trở về, Lý Kiến đành phải chuyển tới căn phòng nhỏ ở ngoại thành này, hắn không dám thuê trong nội thành vì biết mẹ hắn sắp lên nên hắn cần phải chuẩn bị một khoản tiền để bà đỡ vất vả.

Nhưng cũng may là từ chỗ này đến tiệm làm tóc gần hơn chỗ trước rất nhiều, không cần phải đi nhiều chặng xe điện mới tới được chỗ làm như trước đây, vì thế, nơi này coi như tạm ổn.

Lý Kiến không vội đi lấy bánh ngọt mà mẹ mình gửi ở quầy tiếp tân. Tuy ngày hôm nay không làm gì cả, chỉ đi vòng vòng vài nơi cùng bà ấy nhưng Lý Kiến lại cảm thấy thật mệt mỏi, cả người rã rời – chắc có lẽ do hắn nhớ lại những ngày tháng thơ ấu không vui vẻ gì khi hai mẹ con họ sống cùng nhau.

Về căn phòng nhỏ, tâm trạng hắn mới tốt hơn một chút, cởi giày, thay quần áo, hắn chui vào phòng bếp nho nhỏ mà nấu bữa tối cho chính mình. Lý Kiến là một người đàn ông luốn biết tự chăm sóc cho bản thân mình, cho dù không ai quan tâm thì hắn cũng luôn sinh hoạt đúng mực, tới bữa là phải ăn cơm, đúng giờ là sẽ đi ngủ.

Trời đã tối. Lý Kiến dọn lên đĩa món khoai tây xào thịt bò – món ăn duy nhất ngày hôm nay, mùi thịt bò tỏa ra thơm phức「 Oa, thơm quá!」 Đây chính là món ăn ưa thích nhất của hắn.

Chỉ cần còn có mặt trên đời này, nhất định sẽ có ngày được sống vui vẻ – Lý Kiến vẫn cho là như vậy. Vì thế cho dù chuyện có lớn tới đâu, rắc rối có phức tạp đến cỡ nào thì hắn cũng không quá để bụng, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng, chỉ cần còn nở được nụ cười trên môi.

Lý Kiến lấy muỗng định xúc một ít cơm trộn với khoai tây thịt bò cho lên miệng – điện thoại di động trong túi quần rung lên, hắn giật mình tới mức rớt cả muỗng. Bức mình mà hét toáng lên hỏi xem bên kia là ai, không ngờ lại là kẻ đang ở Tokyo – ông thúc thúc là trùm khách sạn của mình.

「 ô…… Ô…… Ô…… Ta bị người ta đánh! Ngươi mau tới đây!」 Liên Điền dùng giọng nói đáng thương, tội nghiệp của một kẻ yếu thế mà nói「 Ta muốn ngươi trút giận thay ta, đem tên đó đánh cho hắn biến đổi mặt mày mới thôi.」

「 Ngươi bị ai đánh?」 dựa vào địa vị xã hội nổi tiếng của Liên Điền, Lý Kiến cho rằng không có ai dám đánh y cả, trừ khi y làm ra chuyện gì đó mà người khác không thể chấp nhận được.

「 Ngươi phải như thế nào thì người ta mới đánh ngươi chứ? Có phải ngươi lại giở trò biến thái gì không, thúc thúc háo sắc?」

「 Không có……」

「 Vậy là chuyện gì?」

「 Tóm lại ngươi cứ tới đây đi đã!」

「 Muốn ta sang Tokyo sao, ta đây không có tiền mua vé máy bay.」 mẹ hắn vừa đi khỏi, có bao  nhiêu tiền đều đưa bà ấy hết rồi.

「 Ngươi…… Ô ô…… Đau quá, đau chết mất. Ngươi rốt cuộc có tới hay không, ta đang ở khách sạn của ta, ở cái phòng mà ngươi gửi hoa xương bồ tới đó, ta cần ngươi.」

「 Nhưng mà ta còn chưa ăn tối, món thịt bì này lại vừa ngon, vừa nóng sốt. Hiện tại, ta không muốn đi ra ngoài chút nào.」

「 Âu Dương Lý Kiến! Ngươi có phải là người không?! Nhìn thấy ta khóc như vậy, cũng vẫn lãnh đạm mà coi như không có chuyện gì xảy ra! Ta hận ngươi!」

「 ách……」 Lý Kiến không muốn bị người kia hận nên đành phải làm hòa「 Thôi được rồi, chờ ta đi, thúc thúc.」

Tắt quạt trên tường, món ăn ngon trước mặt lại phải để lại trong nồi. Đối với Lý Kiến, Liên Điền còn quan trọng hơn mọi món ăn ngon nhất trần đời.

........

Lý Kiến đã đi đến căn phòng tại tầng thứ 39 của khách sạn Liên Hương.

Vừa mới bước vào cửa, hắn đã thấy người kia nằm ở trên giường, toàn thân mặc bộ pijama trắng muốt,  hai má sưng vù, ánh mắt ẩm ướt, khuôn mặt ai oán mà nằm ở trên giường.

「 Đã xảy ra chuyện gì?」 Lý Kiến tỏ vẻ không hài lòng, hỏi.

「 Ta bị người ta đánh……」

Nhìn qua trong phòng, Lý Kiến thấy có một chiếc xe đẩy của người phục vụ. Trên xe có một bó hoa tường vi màu hồng, còn có  một chai rượu sâm panh thượng hạng, trứng cá muối và mấy đĩa thức ăn khác nữa – Lý Kiến lập tức có thể hình dung được chuyện gì đã xảy ra.

「 Thúc thúc, ngươi lại muốn lợi dụng người khác, ép họ lên giường cùng ngươi sao?」

「 Cái gì ép buộc a.」 Liên Điền không chịu thừa nhận,「 Là hắn nói hắn tự nguyện như vậy, vì hắn muốn ký kết được hợp đồng.」

Lý Kiến nhịn cười, thận trọng hỏi:「 Vậy hợp đồng ký tới đâu rồi?」

「 Cũng sắp xong rồi, sau đó……」

「 Sau đó, người yêu của người kia xuất hiện, không thể dung thứ nên mới đánh ngươi ra như vầy.」

Liên Điền nghe xong câu này, đúng là không biết nói gì thêm, không hiểu sao tên tiểu tử này lại biết hết mọi chuyện, cứ như là hắn chứng kiến tận mắt vậy. Lần này Liên Điền đi Tokyo để bàn chuyện hợp tác làm ăn với một khu du lịch suối nước nóng quy mô nhỏ. Bọn họ muốn khách sạn của Liên Điền giới thiệu khách hàng tới khu du lịch của mình, đồng thời còn muốn xây thêm hồ nước nóng trong các chi nhánh của Liên Hương.

Liên Điền sảng khoái mà tỏ vẻ đồng ý bởi vì y rất vừa mắt với người giám đốc trẻ tuổi mới thừa kế gia sản ở khu du lịch đó. Người đó rất phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nhân của Liên Điền – nhỏ nhắn, lại trắng trẻo, thanh lệ, thân mình lại mảnh khảnh vô cùng – có thể hấp dẫn nam nhân bên cạnh, khiến hắn không kiềm chế được dục vọng muốn chà đạp y một phen. Liên Điền nghĩ có thể nhân cơ hội này mà lấy lại tôn nghiêm của một người đàn ông, thoát khỏi bóng ma của Lý Kiến, từ lúc nằm dưới thân hắn, Liên Điền không thể sinh ra ham muốn với bất cứ một người đàn ông nào khác. Thật không ngờ là lần công tác này lại có thể gặp được mỹ nhân Nhật Bản, máu phong lưu nổi lên, Liên Điền lại càng thêm muốn thưởng thức hương vị của người đẹp.

Mọng chuyện đều tiến hành êm đẹp, đối phương cũng thẳng thắn mà đề nghị – chỉ cần Liên Điền ký kết hợp đồng lần này thì y sẽ tự nguyện mà cùng Liên Điền tận hưởng khoái hoạt mê người chốn nhân gian. Liên Điền rất vui vẻ, sai người chuẩn bị căn phòng này,  nhưng y không thể ngờ được, giữa chừng lại có một người đàn ông hung hăng mà tông cửa xông vào, không nói không rằng, tung ngay một đấm khiến Liên Điền say xẩm mặt mày.

Lúc ấy, Liên Điền thực sự chưa có hành động gì vượt qua giới hạn cả. Y chỉ mới tắm rửa, thay quần áo mà thôi, không nghĩ như thế mà lại bị hiểu nhầm là đồ háo sắc, còn bị ăn một trận tơi bời. Những chuyện như vậy, Liên Điền không thể nói cho Tuấn Thần hay bất kỳ kẻ nào khác, y chỉ muốn nói cho Lý Kiến nghe, hy vọng hắn sẽ vì mình mà đi đòi lại công đạo.

「 Ta muốn ngươi đi tìm thằng mất dạy kia mà đánh cho nó một trận. Đi ngay lập tức!」

「 Sao ngươi không gọi bảo vệ khách sạn đi?」

Liên Điền nghĩ lại, đúng vậy, tại sao mình lại gọi cho Lý Kiến. Hắn tuy cường tráng nhưng cũng không phải là dân chuyên nghiệp đánh đấm, chắc hắn cũng không giúp được gì「 À, thì……」

「 Ta đi đây, ta đã chán ngấy phải giải quyết những chuyện như thế này, nếu lần sau còn xảy ra nữa, ngươi hãy gọi bảo vệ của ngươi đi, đừng làm phiền ta nữa.」

「 Ngươi…… Không được đi……」 Liên Điền đứng dậy, như một người cô đơn mà tội nghiệp, ôm lấy Lý Kiến, y không muốn Lý Kiến bỏ đi.「 Đêm nay hãy ở lại đây với ta.」

「 Tại sao ta phải ở lại đây? Ta không phải nhân tình dự bị của ngươi.」 Lý Kiến còn giận giữ nói tiếp「 Nếu đối với ngươi, ta chỉ là loại thế thân, dự bị, vậy thì sau này chúng ta cũng không cần phải gặp nhau nữa làm gì.」