Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 19: Thùng giấm




Sau lần đi đến Thủy Cung chơi, Mẫn Dao bắt đầu dành thời gian đi luyện múa mỗi ngày. Lúc trước vì chuẩn bị thi nên cô đã không múa trong một khoảng thời gian rất dài, lúc đó sau khi nghỉ học múa ở trong nước thì cô đã tự luyện tập ở nhà mình, thỉnh thoảng cô cũng sẽ tham khảo vài vấn đề với giáo viên đã quen biết lúc trước, sau này mẹ Mẫn thấy cô có hứng thú với việc múa nên đã mời một giáo viên về dạy cho cô. Từ nhỏ cô đã thích múa rồi, không liên quan gì đến tiếng tăm hay có lòng ham muốn gì cả, cô chỉ xem nó đơn giản như một một sở thích mà bồi dưỡng thôi.

Mạc Cảnh Sơ đã từng xem dáng vẻ lúc Mẫn Dao luyện múa vài lần, nhưng vì cô chỉ bồi dưỡng nó như một sở thích nên chưa từng đăng ký dự thi lần nào, đến mức nếu như hỏi Mạc Cảnh Sơ đã từng xem cô biểu diễn múa hoàn chỉnh từ đầu đến cuối lần nào chưa… thì là chưa lần nào cả.

Chính vì vậy cho nên lần này cô mới nghĩ rằng mình sẽ cố gắng biểu diễn tốt nhất cho anh xem.

Cô còn thời gian một tháng nữa để luyện tập, cô chưa từng gặp khó khăn ở khâu dựng điệu múa, nhưng có thể là vì cố ý muốn cho anh xem… Nên cô hơi phiền não về việc dựng điệu múa, cô cứ luôn cảm thấy dường như vẫn còn thiếu chút gì đó… Cuối cùng kết quả là cô bị một câu nói của Bạch Tiêm cắt ngang mọi suy nghĩ.

“Mình cảm thấy… Cho dù cậu có biên đạo điệu múa gì thì đàn anh cũng sẽ không có tâm trạng để xem cậu múa đâu, vì ánh mắt của anh ấy đều dồn hết lên trên người của cậu rồi chứ không phải màn biểu diễn của cậu.”

Câu nói hơi đùa giỡn này hoàn toàn khiến Mẫn Dao thức tỉnh. Chắc vậy… Dù sao thì chỉ cần là cô, hẳn là anh… đều sẽ thích. Cho nên cuối cùng Mẫn Dao vẫn dựng một điệu múa bằng lụa theo ý nghĩ ban đầu của mình.

Chọn múa dải lụa là vì bản thân cô có niềm đam mê với những đồ vật có phong cách cổ xưa nên đã nghiên cứu rất nhiều, cô không gặp quá nhiều khó khăn trong phần điệu múa, chỉ là có lẽ còn cần phải luyện tập thêm một chút độ mềm mại của tứ chi để đảm bảo được mỗi tư thế đều có thể đạt được hiệu quả mà cô mong muốn trong trường hợp cần mềm mại nhất. Về trang phục biểu diễn, đúng lúc Bạch Tiêm thuộc khoa thiết kế nên cô ấy muốn chịu trách nhiệm thiết kế một bộ váy chuyên múa dải lụa cho Mẫn Dao.

Gu thẩm mỹ của Bạch Tiêm rất tốt nên Mẫn Dao không có chút lo lắng gì về vấn đề quần áo cả, cô chỉ cần cố gắng luyện tập động tác múa cho thật đẹp là được rồi.

Tất nhiên là Mạc Cảnh Sơ biết Mẫn Dao đang chuẩn bị những thứ này nên anh cũng rất ngoan ngoãn cố gắng không đi nhìn lén. Tuy nhiên nói thì là như vậy thôi, có mấy lần lúc anh đến sớm khi đi đón cô hoặc khi đi mượn phòng tập múa đều luôn có chút xúc động muốn đi nhìn lén dáng vẻ lúc múa của cô, nhưng anh lại không nỡ phá vỡ mọi thứ mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ nên đành phải tiếp tục trơ mắt ra đợi cô.

Đến mức mà hơn một tháng nay, đối với Mẫn Dao thì xem là vất vả, còn đối với Mạc Cảnh Sơ mà nói… thì cũng là một loại giày vò.

Mạc Cảnh Sơ đã nhờ người ta lấy được vé xem cuộc thi nghệ thuật từ lâu và còn tiện thể sử dụng các mối quan hệ của mình để dọn sạch học sinh ở hàng trước, nói cho hoa mỹ là giữ chỗ cho hiệu trưởng, trưởng khoa và các nhân vật quan trọng khác, nhưng thật ra chỉ là chính bản thân anh không muốn người khác ở gần sân khấu như vậy mà thôi.

Mẫn Dao rút thăm được vị trí thứ tư từ dưới đếm ngược lên cho nên anh còn chẳng buồn nhìn đến những người biểu diễn trước cô, anh đứng trong chỗ tối ở một góc không xem ai ra gì mà lướt điện thoại, cho đến khi người dẫn chương trình gọi tên Mẫn Dao thì anh mới cất điện thoại bước nhanh về phía vị trí đã được chuẩn bị trước đó rồi mau chóng ngồi vào chỗ.

Anh vừa mới ngồi xuống xong thì toàn bộ đèn sân khấu trước mặt đều tắt hết, vài giây sau đèn từ trên tầng hai chiếu vào sân khấu, có một cô gái mặc váy đỏ đang im lặng đứng ở giữa sân khấu, mái tóc đen như mực được búi lại ở sau ót bằng một chiếc trâm cài tóc khảm đá quý, ống tay áo rất dài được vén lên, cô nhẹ nhàng nhếch môi lên, đôi môi đỏ tươi giống như hoa anh túc mê hoặc người khác, đôi mắt của cô hơi khép lại, cô đứng sừng sững ở đó vừa khoan thai vừa ưu nhã giống như một bức tranh thêu tao nhã, đẹp đẽ.

Âm nhạc vừa êm dịu vừa mang theo chút u buồn vang lên, bàn chân trần trắng nõn của cô bước về phía trước một bước, cô lập tức mở to mắt ra rồi bỗng nhiên vươn tay, ống tay áo vô cùng dài kia bay múa trên không trung, dưới sự điều khiển của cô tay áo đỏ rực tựa như phượng hoàng tái sinh từ đống tro tàn bay lượn nơi chân trời, vừa mang theo khí thế hào hùng vừa khiến cho người ta khuất phục vì sự lộng lẫy, cô nhẹ nhàng xoay tròn, bộ váy đỏ như lửa xòe ra theo điệu múa của cô giống như một đóa sen hồng đang nở rộ, vừa thần bí vừa xinh đẹp. Đột nhiên cô rụt tay lại một cái, dải lụa màu đỏ giống như con rối bị đứt dây, nó run nhẹ lên rồi bị cô kéo trở về cầm chắc trong tay.

Mẫn Dao nghiêng đầu nở nụ cười xinh đẹp về phía khán đài ở dưới, trong chốc lát tay áo dài trong tay lại bị cô vung ra lần nữa, cô chạy về phía trước mấy bước rồi sau đó xoay người lại thu vải đỏ trở về cầm trong tay, đôi chân trắng nõn lộ ra dưới làn váy tơ lụa càng trở nên xinh đẹp tinh tế hơn dưới ánh đèn, đôi môi đỏ của cô giương lên, vung tay áo ra lần nữa tựa như một người cá đang dạo chơi trong nước. Động tác như nước chảy mây trôi vừa dịu dàng vừa có chút quyến rũ không thể diễn tả được, trên khuôn mặt trắng nõn có đôi mắt như sao sáng và môi đỏ mềm mại mê người kia, từng cái nhíu mày từng nụ cười của cô đều làm tôn thêm sự xinh đẹp quá mức trên người cô, từng biểu cảm, từng động tác đều dẫn dắt trái tim của khán giả dưới đài ném ra thu vào theo chuyển động tay áo của cô.

Cuối cùng, Mẫn Dao thu tay áo đỏ chói mắt lại, xoay vòng tròn xòe váy đỏ trên mặt đất, sau đó lập tức ngồi xổm xuống, sau khi cô ngồi xuống chiếc váy đỏ như lửa tản ra thành một vùng đỏ giống như hoa bỉ ngạn che kín đường Hoàng Tuyền, phối hợp với đoạn nhạc cuối cùng tạo nên sự đau buồn dai dẳng, cô ngồi xổm ở giữa sân khấu giống như một đóa sen hồng khô héo, vừa cô đơn vừa yên lặng.

Cô ngồi xổm ở đó lặng lẽ thở hổn hển, dưới sân khấu hoàn toàn yên tĩnh, cô hơi bất an ngẩng đầu lên, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy Mạc Cảnh Sơ ngồi ở chính giữa nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, Mẫn Dao hơi sửng sốt, cô vô thức nhoẻn miệng cười với anh, nụ cười có hơi thẹn thùng, hơi luống cuống và càng hơi nũng nịu có ý tranh công khiến cho người ta yêu mến không thôi.

Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, trong một thoáng khi đèn sáng lên lúc nãy anh lập tức nảy ra một suy nghĩ xúc động muốn nhanh chóng ôm cô xuống – cô quá đẹp, anh vốn không thể nào chịu đựng được ánh mắt của những người khác nhìn cô, mặc dù trang phục biểu diễn của cô là váy múa dải lụa không chút trần trụi, màn biểu diễn tuyệt vời này cũng sẽ khiến cho cô bắt đầu bị những người đàn ông khác nhớ nhung. Ý nghĩ này khiến cho lòng ham muốn chiếm hữu chôn sâu ở đáy lòng của anh bắt đầu điên cuồng sinh sôi, kèm theo đó là lòng đố kỵ khó hiểu và… sự vui vẻ vì được cô xem trọng đến mức không tiếc mà cố gắng muốn biểu diễn cho anh xem, trong lòng anh ngập tràn hương vị khác nhau.

Bỗng nhiên dưới khán đài vang lên một tràng tiếng vỗ tay, Mẫn Dao sửng sốt cả nửa ngày rồi mới quay xuống khán đài thẹn thùng nở nụ cười, không những tiếng vỗ tay không nhỏ lại mà còn chuyển thành lớn hơn, cô chớp mắt mấy cái rồi vội vàng cúi đầu chào sau đó nâng làn váy đỏ tươi quay đầu đi vào trong, Mạc Cảnh Sơ nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của cô một lúc, anh cong môi cười một tiếng, đứng dậy đi về phía hậu trường mà cô vừa đi vào.

Mẫn Dao đang soi gương cả nửa ngày ở trong phòng nghỉ, cô mở to mắt nhìn rồi đưa tay lên sờ trâm cài tóc phía sau đầu, vừa kéo nhẹ một cái cô đã lập tức nhíu mày lại. Không biết Bạch Tiêm đã cài nó cho cô như thế nào nữa. Sao có thể cài vào được? Kéo ra đau quá. Cô còn đang do dự phải làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mạc Cảnh Sơ đang đứng ở cửa cong môi nở nụ cười với mình.

“Vướng vào tóc rồi à?” Anh đi đến sau lưng cô, ngón tay khẽ sờ lên trâm cài tóc của cô, anh vừa nhẹ nhàng kéo nó ra ngoài vừa đẩy tóc quấn quanh trên trâm cài tóc của cô ra, rồi tiếp tục chậm rãi tháo mấy cái kẹp nhỏ màu đen mà Bạch Tiêm cố ý kẹp ở bên cạnh trâm cài tóc để giúp cố định cho tóc không bị rơi xuống ra. Anh rũ mắt tỉ mỉ lướt qua tóc đen của cô, sau khi xác nhận lại nhiều lần thì mới tháo trâm cài tóc của cô ra, thả mái tóc dài đen như mực của cô xuống.

Anh nhìn một lát rồi giơ năm ngón tay ra chậm rãi vuốt tóc của Mẫn Dao, sau đó hai tay chầm chậm thuận theo bộ váy vòng lấy eo của cô, ôm chặt như đang ôm lấy báu vật chỉ thuộc về anh, không buông lỏng tay chút nào. Mẫn Dao hơi đờ người ra, cô nhìn khuôn mặt của anh xuyên qua tấm gương, chỉ thấy Mạc Cảnh Sơ ôm cô từ phía sau, cúi thấp đầu dựa vào vai của cô, tóc rối trên trán che mất phân nửa đôi mắt đang rũ xuống của anh làm cho cô không thấy rõ được biểu cảm trong đó.

Môi của Mẫn Dao hơi hé ra muốn nói gì đó nhưng cô còn chưa kịp phát ra âm thanh nào thì anh bỗng nhiên rút cánh tay đang ôm cô lại, hô hấp của cô chậm lại, sau đó cô nghe thấy giọng nói nặng nề của anh thấp giọng lẩm bẩm ở bên cổ của cô: “Dao Dao, anh ghen rồi.”