Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 16: Liếm (H)




Hai tay Mẫn Dao run rẩy chống đỡ cơ thể mềm nhũn không còn chút sức của mình. Cô cắn chặt môi, đôi mắt đen láy ngập nước giống như những đốm sao vẩy lên bầu trời, rải đầy khắp dải ngân hà sáng chói, vừa lấp lánh vừa rực rỡ lại khiến người ta yêu thương.

Mạc Cảnh Sơ khẽ cười và đè cô lại, chiếc lưỡi ấm áp liếm láp bắp đùi trắng nõn mịn màng của cô, đầu lưỡi men theo đường cong lả lướt phác họa làn da trơn bóng làm người say mê, cho đến khi chạm đến chiếc q/u/ầ/n l/ó/t đã được nhuộm mật dịch dâm đãng kia… thì anh mới ngừng lại rồi nhìn cô, mở miệng trêu chọc: “Em muốn anh cởi xuống… hay là không?”

Mẫn Dao nghe thấy thế thì hàng mi run rẩy giống như cánh bướm bay phấp phới giữa khóm hoa, cô khẽ hít một cái, rồi ngập ngừng nói: “Nơi đó bẩn… đừng, đừng cởi…”

Mạc Cảnh Sơ khẽ nhướng mày, anh nghiêng đầu cười trông hết sức ngây thơ vô tội. Thế nhưng ngón tay của anh lại lặng lẽ bò lên giữa hai chân của Mẫn Dao, vạch q/u/ầ/n l/ó/t của cô qua một bên, khiến cho mật huyệt vừa mềm mại vừa xinh xắn đang núp ở bên trong… lộ ra ngoài trong ánh mắt luống cuống của cô.

Anh nhìn cửa hang trắng nõn thấm đẫm mật dịch rồi từ từ nheo mắt lại. Nơi đó rõ ràng nhỏ bé lại cực kỳ yếu ớt nhưng nó vẫn có thể chứa hết thân dưới tựa như mãnh thú của anh…

Mạc Cảnh Sơ liếm môi, nhìn h/o/a h/u/y/ệ/t mấp máy vì Mẫn Dao hồi hộp rồi lại phun ra một ít mật dịch, chất lỏng trong suốt óng ánh chảy xuống theo kẽ hở của cô rơi vào trên tủ, tựa như chắc rằng anh muốn liếm h/o/a h/u/y/ệ/t của cô vậy. Mạc Cảnh Sơ quyết định… không nhịn nữa.

“Nhưng mà anh… muốn nếm thử một ít mùi vị thuộc về Dao Dao.”

Mạc Cảnh Sơ cười vô tội, sau đó cúi đầu xuống, hai cánh môi mỏng mê hoặc từ từ ghé sát và chiếm lấy đóa hoa trắng nõn của Mẫn Dao: “Ưm a…”

Tuy rằng anh hơi sốt, nhưng bên dưới của cô rất ấm áp, đôi môi anh vẫn hơi lạnh so với cô, hơn nữa… lại quá xấu hổ rồi. Mẫn Dao cắn chặt môi, nhắm nghiền mắt không dám nhìn cảnh tượng đã đánh vỡ sự hiểu biết của mình, đến bây giờ Mẫn Dao không hề biết rằng… Một Mạc Cảnh Sơ xưa nay vẫn bình tĩnh biết kiềm chế nhưng đầu óc hơi đen tối… Một Mạc Cảnh Sơ đầy đủ mọi thứ có thể kiêu ngạo, ngang ngược… lại chịu hạ mình tách chân cô ra và liếm nơi mật ngọt xấu hổ nhất của mình…

Lúc cô đang ngẩn người, bờ môi của anh đã từ từ dời xuống, anh đã buông chân cô ra từ lâu vì anh biết rằng lúc này Mẫn Dao đã không còn sức phản kháng, đừng nói đến… Dao Dao của anh đang đau lòng vì anh, cô không nỡ đá hay đẩy anh ra những lúc anh đang bị cảm thế này…

Cho nên trước mắt chính là thời khắc tốt nhất để anh… dùng khổ nhục kế liếm cô.

Anh đã muốn nếm thử nơi này từ lâu… chẳng biết đã nghĩ đến bao nhiêu lần… Trước khi anh và cô còn chưa ở bên nhau, từ lâu Mạc Cảnh Sơ đã vô số lần nằm mơ thấy bản thân thăm dò nơi thần bí giữa hai chân cô lúc nửa đêm, chưa nói đến việc thưởng thức nó trong miệng… Trong giấc mơ, Dao Dao run rẩy rên rỉ yêu kiều, vậy Dao Dao ở hiện thực… có phải càng ngượng ngùng hơn không?

Mạc Cảnh Sơ nhẹ nhàng kéo hai mảnh hoa thịt ướt át sang hai bên, để lộ ra đóa hoa nhỏ hơi nhô ra bên trong và m/ậ/t h/u/y/ệ/t đang tiết ra chất lỏng ẩm ướt. Chúng nó đang khép mở theo sự run rẩy hồi hộp của Mẫn Dao, giống như một chú thỏ trắng đang lấp ló rình trộm trong mật động, vừa đáng thương lại đáng yêu. Yết hầu của anh cử động, thằng em đã đứng thẳng lên, sưng tấy khó chịu và nóng lòng muốn đâm vào mật huyệt để hưởng thụ vui sướng. Có điều đối với Mạc Cảnh Sơ mà nói thì việc quan trọng nhất bây giờ chính là… liếm.

Đặc biệt là hạt châu nho nhỏ nhạy cảm ấy.

Khi đầu lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua hạt ngọc, Mẫn Dao ngâm nga yêu kiều rồi ngẩng đầu lên, trong đầu như có từng đốm pháo hoa nổ tung khiến đầu óc cô trống rỗng. Nhưng Mạc Cảnh Sơ nào có thể buông tha cho cô, anh dùng lưỡi chơi đùa hạt châu nhỏ bé ở h/o/a h/u/y/ệ/t, một lát sau lại ác ý liếm nó, anh há miệng ngậm lấy hạt châu bé bỏng đáng yêu ấy và mút thật mạnh.

“Ôi a!” Tinh thần căng thẳng của cô nhanh chóng đạt đến cao trào, từng cỗ mật dịch tranh nhau xông ra phun lên cằm và tay của anh, thậm chí đến cổ anh cũng bị dính một ít. Bắp đùi Mẫn Dao co rút, nước bọt mất khống chế chảy xuống bên mép, con ngươi giãn ra nhìn trần nhà. Dáng vẻ hơi ngẩng đầu nhìn lên của cô khiến thú tính Mạc Cảnh Sơ sôi trào, yết hầu lại cử động, sau đó anh cúi xuống dùng đôi môi đón lấy m/ậ/t d/ị/c/h và nuốt hết toàn bộ nước chảy ra từ khe hở của cô, đầu lưỡi nghịch ngợm tiến vào hành lang chật hẹp và va chạm, ngón tay cái khảy nhẹ đùa bỡn hạt châu vừa mới bị anh liếm mút.

Cơn cực khoái của Mẫn Dao kéo dài, dù cô đã tỉnh táo nhưng không thể nhúc nhích, chỉ đành để đầu óc rối loạn, co rút run rẩy và thở gấp dưới tay và miệng của anh, dường như đã bị chơi đến hỏng. Mạc Cảnh Sơ liên tục dùng đầu lưỡi ra vào lỗ nhỏ của cô và moi ra m/ậ/t d/ị/c/h đầy ắp bên trong, yết hầu ở cổ họng không ngừng lên xuống tựa như một kẻ lữ hành đói khát… Mắt anh đỏ bừng khó chịu vội vàng liếm rượu ngon, dịch ngọc có một không hai của Mẫn Dao, có xu thế không hút khô cô thì sẽ không ngừng lại… Còn Mẫn Dao giống như con cá rời khỏi dòng nước mát cuống quít run rẩy trên thớt, mặc cho người xâu xé.

… Nhưng cô cũng vì… vì bị anh trêu chọc nên… khiến cho thân dưới liên tục phun mật dịch sung sướng ra ngoài mà thôi.

Mạc Cảnh Sơ khó khăn buông tha mật huyệt bị anh hết liếm mút rồi lại cắn. Anh ngồi dậy, đưa tay lau chất lỏng của cô dưới cằm mình, nhìn chằm chằm vào cơ thể hấp dẫn, d/â/m đ/ã/n/g và đôi mắt mờ mịt của Mẫn Dao, cuối cùng anh cũng không chống lại được dục vọng trong lòng. Mạc Cảnh Sơ liếm răng, thưởng thức vị ngọt ngào đầy d/â/m d/ụ/c thuộc về một mình cô trong miệng mình, sau đó dùng bàn tay đã dính m/ậ/t d/ị/c/h của cô vuốt ve thứ nóng bỏng sưng to đến cực hạn từ lâu hai lần, bên trên nổi gân xanh, trông có vẻ kinh khủng đáng sợ.

“Xin lỗi… anh e là mình… không thể để em nghỉ ngơi nhiều hơn…” Anh bất chợt cười với cô, nhưng lại không thèm che giấu… dục vọng dâng cao ngút trời trong mắt. Mạc Cảnh Sơ nâng cự vật đã ngẩng cao to lớn chắn trước cái miệng ngọt ngào đang run rẩy, im lặng tiến vào.

Mặt Mẫn Dao đỏ ửng, ánh mắt mê loạn chưa kịp kêu ra tiếng nho nhỏ đã trở nên im bặt. Eo cô bị anh bắt lấy, cả người mềm mại không xương bị Mạc Cảnh Sơ ôm lên khiến cô va vào ngực anh, Mẫn Dao đáng thương nghẹn ngào kêu lên thành tiếng, âm thanh rên rỉ mềm mại quyến rũ lại mê người. Mạc Cảnh Sơ khẽ nhếch môi, thở dốc thật nhỏ, thân dưới đâm vào m/ậ/t h/u/y/ệ/t của cô hết lần này đến lần khác, rõ ràng là bàn tay thì dịu dàng yêu thương sờ tóc mai ướt đẫm mồ hôi của cô nhưng thế tấn công của thân dưới lại mãnh liệt khiến cô khó mà chịu được.

Mạc Cảnh Sơ nhìn cơ thể mềm mại hơi ửng hồng của Mẫn Dao, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mềm sau lưng cô, bàn tay trượt xuống eo cô, nắm eo cô nhấc lên để cho mật động ướt át kẹp chặt lấy dục vọng, phối hợp với sự chơi đùa cứng rắn của anh.

Mạc Cảnh Sơ bị thân dưới co rút kẹp chặt khiến anh hừ ra tiếng, yết hầu gợi cảm hoạt động, mồ hôi từ xương quai xanh lăn xuống cơ bắp hoàn mỹ rắn chắc của anh, lại theo vì chuyển động của anh mà rơi xuống người cô. Mẫn Dao bị anh kích thích đến mức nghẹn ngào kêu thành tiếng, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt sung sướng. Cô cắn lên trên vai anh mà không hề suy nghĩ, tựa như trút giận nhưng lại chẳng có chút sức lực nào, cứ như một chú mèo con đang mài răng, cực kỳ đáng yêu.

“Dao Dao ngoan, cắn nhẹ thôi… Cái miệng nhỏ ở dưới và ở trên đều… cắn nhẹ chút được không?” Anh cười vui vẻ, không hề để bụng vuốt tóc cho cô, bàn tay không cưỡng lại cám dỗ mà xoa bóp hai b/ầ/u n/g/ự/c mềm mại của cô. Dường như nhớ đến điều gì, Mạc Cảnh Sơ cố tình dán sát vào lỗ tai ửng đỏ của cô, thấp giọng nói khàn khàn: “Người ta nói rất đúng… mối tình đầu luôn ngọt ngào nhất.”

Anh khẽ cười bên tai Mẫn Dao, hơi thở phả vào lỗ tai cô, kết hợp với chất giọng trầm khàn đầy quyến rũ, cực kỳ mê hoặc.

“Dao Dao ngoan của anh… Trên dưới toàn thân bất kể nơi nào cũng ngọt đến mức khiến anh muốn nuốt trọn một hơi… Bao gồm cả nơi mà anh vừa mới thưởng thức đấy, biết không?”

Nhìn cô mềm mại, ngẩng đầu hờn dỗi trừng mình thì Mạc Cảnh Sơ cười khẽ, thân dưới đẩy mạnh khiến cô rên rỉ yêu kiều và run rẩy khắp người, hai b/ầ/u n/g/ự/c đầy đặn phía trước cũng đong đưa theo. Mạc Cảnh Sơ ngắm nhìn lúc lâu, anh chợt chớp mắt nghiêng đầu, trong nháy mắt có cảm giác anh đã từ một chú chó săn biến thành một chú cún con đáng yêu.

“Anh rất ngoan nên liếm sạch nước cho em, vì thế ngày mai cơn sốt này… sẽ tốt hơn đúng không?”