Phượng Hậu chủ văn minh khó khăn lắm mới tìm ra Tiểu Thanh, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả ra, thu nàng vào thất nữ làm thanh nữ. Phượng Hậu chủ văn minh phát hiện Tiểu Thanh có tơ tình thế là tìm đến pháp cổ văn minh, vừa lúc đụng phải chuyện trước mắt. Đối với người trong lòng của thuộc hạ thanh nữ của mình thì đương nhiên bà phải giúp đỡ một phen rồi.
Phượng Hậu chủ văn minh hời hợt nói:
- Lý do bổn hậu giúp đỡ Lục Nguyên cũng đơn giản, tơ tình thanh nữ đang quấn trên người Lục Nguyên.
Chủ thái cổ văn minh bây giờ chỉ có một cảm nhận, là muốn ói máu.
Hết cách, thế này tuyệt quá.
Tuyệt đến không thể tuyệt hơn nữa.
Chủ thái cổ văn minh đi khắp nơi kêu gọi nhiều phó chủ văn minh tới biến thành thế cục hai cổ văn minh, năm văn minh bình thường bức cung pháp cổ văn minh. Muốn bắt buộc pháp cổ văn minh giao ra Lục Nguyên, nếu pháp cổ văn minh đưa ra thì họ có thể giết Lục Nguyên, cũng làm chủ pháp cổ văn minh mất mặt chút. Nếu pháp cổ văn minh không giao ra Lục Nguyên thì càng dễ xử lý, hai cổ văn minh, năm văn minh bình thường liên hợp thành thế lực là lớn cỡ nào, nếu kahi chiến với pháp cổ văn minh có thể khiến pháp cổ văn minh tổn thất trầm trọng.
Chủ thái cổ văn minh xem bề ngoài rất là hào sảng nhưng thật ra có tính toán thâm sâu. Lần này bức cung mặc kệ chủ pháp cổ văn minh lựa chọn cỡ nào đều chắc chắn sẽ chịu thiệt thồi.
Chủ thái cổ văn minh cái gì cũng đã định trước hết kết quả là gì? Bây giờ có rồi đây.
Đi ra ba nhân vật bảo vệ Lục Nguyên.
Ba nhân vật cố tình không có ai đơn giản.
Thường Nga là người thứ nhất xuất hiện, thế lực nhỏ nhất. Thường Nga chỉ là phó chủ văn minh, nhưng bản thân là chủ văn minh chuyển thế, ngọc thố trong ngực nàng là phó chủ văn minh chuyển kiếp, không thể xem thường. Lý do Thường Nga xuất hiện là vì ngọc thố thích Lục Nguyên, cái này còn có gì để nói?
Người thứ hai xuất hiện là phó chủ thiên mẫu văn minh Nữ Oa Nương Nương. Nữ Oa Nương Nương cai quan một văn minh, thế lực không tầm thường, bản thân còn được gọi là phó chủ văn minh gần với chủ văn minh nhất, văn minh bình thường bình thường không thể so sánh với thiên mẫu văn minh được, thật là chỉ kém hơn ngũ đại cổ văn minh một chút. Lý do Nữ Oa Nương Nương nhúng tay vào là bởi vì muốn Lục Nguyên làm chủng mã kỷ nguyên. Chủng mã kỷ nguyên! Thật là giải thích khiến người câm nín.
Người thứ nhất, thứ hai thì thôi đi, cố tinh người thứ ba là khủng khiếp nhất, so với hai người trước cộng lại còn khủng bố. Người thứ ba đi ra lại là Phượng Hậu chủ văn minh, nhân vật năm đó đứng chung với tổ long, ẩn cư vài kỷ nguyên chưa ra, cai quản cổ văn minh, nhân vật như thế mà cũng xuất hiện. Người thứ nhất, thứ hai nếu mà chiến đấu thì hiện tại tuyệt đối không phải đối thủ của chủ thái cổ văn minh, nhưng bây giờ là người thứ ba tuyệt đối không thua kém gã. Lý do Phượng Hậu chủ văn minh giúp Lục Nguyên rất là đơn giản, thanh nữ, một trong thất nữ bà mới thu có tơ tình quấn quanh với Lục Nguyên.
Ba người xuất hiện đều tự xung bổn cung, phụ nữ mạnh nhất trong thiên địa đều tụ tập đủ hơn nữa vì có duyên với Lục Nguyên mới xuất hiện.
Lục Nguyên ở đâu ra có số đào hoa tốt thế.
Không phải tư liệu đã nói Lục Nguyên trừ kiếm ra thì không còn gì khác ư? Sao giờ xem ra Lục Nguyên còn có số đào hoa nữa?
Chủ pháp cổ văn minh thầm thở dài, tư liệu trong tay gã cũng là Lục Nguyên si mê kiếm, không hứng thú với tình yêu, kết quả phát hiện gã sai rồi, sai mười phần mười, một lúc tụ tập nhiều đào hoa như vậy. Chủ pháp cổ văn minh muốn biết nguyên nhân nên lấy ra đại nhân quả thiết tắc, truy tra tiền duyên. Nhưng bản thân Thường Nga muôn kiếp trước là chủ văn minh, có thể che đậy thiên cơ. Phượng Hậu chủ văn minh sớm giúp Tiểu Thanh cũng tức là thanh nữ che đi thiên cơ, phó chủ thiên mẫu văn minh thì bản thân không đơn giản, càng đừng nói chủng mã kỷ nguyên là bí mật lớn của thiên mẫu văn minh, thiên cơ một mảnh mơ hồ không thăm dò được.
Cho dù chủ pháp cổ văn minh đích thân tra xét cũng không tìm ra bất cứ nhân quả gì.
Những nhân vật văn minh cảnh có mặt và cấp thiên tôn từ phía xa quan sát đều có xúc động muốn hộc máu. Chắc Lục Nguyên là có số đào hoa tốt nhất đi, thậm chí Tiên Chi Tử đi theo Nguyên Thủy phó chủ văn minh kiến thức tình hình lớn đứng bên cạnh từ lâu nhưng vì là cấp thiên tôn nên không bắt mắt, không ai chú ý tới. Khí Vận Thất Tử ở nơi khác thì rất ghê gớm nhưng tại khu vực này văn minh cảnh có hơn mười người, Khí Vận Thất Tử tính cái gì? Tiên Chi Tử luôn phong lưu, không biết nợ bao nhiêu món nợ phong lưu, gã luôn tự nhận là phong lưu nhất trong Khí Vận Thất Tử.
Nhưng bây giờ Tiên Chi Tử giật mình phát hiện đã xem thường anh hùng trong thiên hạ rồi. Lục Nguyên bình thường không lên tiếng, luôn đồn rằng hắn trừ kiếm ra không có vật gì khác, ai dè một hơi dính nhiều đào hoa như thế, mà chất lượng cao đến khó thể tưởng tượng.
Ngọc thố của Thường Nga, chủng mã kỷ nguyên của thiên mẫu văn minh, chết tiệt, chủng mã đều làm siêu như thế, có thể làm chủng mã kỷ nguyên. rồi còn thanh nữ trong thất nữ dưới tay Phượng Hậu chủ văn minh nữa.
Tiên Chi Tử phát hiện điều mà gã kiêu ngạo nhất hoàn toàn bị đả kích.
Lục Nguyên cũng rất là bực mình, từ khi nào hắn đào hoa như thế? Sao mà hắn không biết gì cả?
Lục Nguyên giật nảy mình, chủng mã kỷ nguyên, Vân Tụ Tuyết, Chung đại tiểu thư Chung Linh, Việt Nữ Tiểu Thanh đều tụ tập lại.
Chết tiệt!
Lục Nguyên có số đào hoa thật đắt!
Nhiều đến biết bao người không nói nên lời.
Thật ra ba vị này trừ Thường Nga thứ nhất ra thì hai người kia chỉ là tình cờ thôi, tình cờ đến cùng nhau còn có nho chi văn minh, phong chi văn minh đều ủng hộ Lục Nguyên cả, chẳng qua lần này họ không tình cờ đến đây.
Tình thế bây giờ là như vậy, ý định của chủ thái cổ văn minh bị đánh vỡ.
Chủ thái cổ văn minh cũng hào sảng, nói:
- Tốt lắm, xem ra lần này không làm gì được Lục Nguyên, chúng ta đi. Chủ pháp cổ văn minh, Phượng Hậu chủ văn minh, sau này có rảnh hãy đến thái cổ văn minh làm khách.
Gã nói với bộ dạng thản nhiên, dường như việc bức cung vừa rồi hoàn toàn không xảy ra vậy.
Chủ thái cổ văn minh lùi lại thì lập tức mấy phó chủ văn minh đi theo gã lùi càng nhanh. Đặc biệt là Nguyên Thủy phó chủ văn minh, gã phải nhanh chóng quay về tiên cổ văn minh nói việc Thường Nga trở và lên đến cấp phó chủ văn minh cho Hồng biết. Thật ra việc này không tính là ngoài ý muốn, dù gì đoạn thời gian trước Thường Nga biến mất hoàn toàn không nằm trong phạm vi tiên cổ văn minh giám thị, ai dè sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Tiên cổ văn minh đối với việc này không hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng.
Chủ thái cổ văn minh lùi lại thì trong lòng đã tính nhiều độc kế rồi. Độc kế của gã không chỉ hướng về Lục Nguyên thôi mà còn chủ vĩnh hằng nữa và nhiều văn minh khác. Tới đẳng cấp như gã nếu cứ đòi giết đòi đánh con kiến Lục Nguyên cỏn con thì mất khí độ. Lần này gã bức cung mặt ngoài nói là đến vì Lục Nguyên chứ sự thật thì không phải vậy.
Mục tiêu lớn thật sự của chủ thái cổ văn minh chỉ có một, đó là lập lại trật tự trong thiên địa.
Không sai, là lập lại trật tự trong thiên địa, cùng với trùng kích chủ vĩnh hằng.
Người khác hoặc là không hề biết bí mật trùng kích chủ vĩnh hằng.
Bao gồm những chủ văn minh sống còn lâu hơn cả gã, ví dụ như chủ pháp cổ văn minh, chủ tiên cổ văn minh.
Nhưng gã thì biết.
Tất cả là do lần trước đám chủ kiếm cổ văn minh đấu thiên bắt đầu, khiến thiên cơ xuất hiện một sơ hở nhỏ, nó không bị người kiếm đạo lợi dụng, những người khác không được đến, ngược lại là chủ thái cổ văn minh là chủ văn minh sin hra từ kỷ nguyên này được đến ích lợi lớn.
Cũng chính vì đấu thiên cho nên chủ thái cổ văn minh có thể được đến năm pháp lực kỷ nguyên.
Đương nhiên chủ thái cổ văn minh cũng không tổn thất gì, bởi gã có được một cách khả năng trùng kích chủ vĩnh hằng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vì che giấu khả năng này mà gã phải làm mặt ngoài, phủ một tầng ngụy trang, tầng ngụy trang đó là lập lại trật tự trong thiên địa, hoặc nói thẳng ra là chiến tranh!
Đại chiến tranh!
Hiện nay trung ương thiên triều bình tĩnh quá lâu rồi.
Tất nhiên gã sẽ không ngu tự mình ra tay, trước khiến cho đám di thất địa làm đi.
Đây là một bàn cờ cực kỳ lớn.
Lục Nguyên hiện nay thì sao? Hắn đang trong tình trạng khó xử.
Chủ pháp cổ văn minh, Phượng Hậu chủ văn minh, Thường Nga và phó chủ thiên mẫu văn minh, bốn người thật ra là quen biết cũ, hiếm khi cả bốn tụ tập lại nên dắt nhau đi uống trà. Cùng đi còn có Mộng Hồ Đế Hậu và Pháp Nhất Đế Tử, nghe nói còn có vài vị cấp phó chủ văn minh. Một pháp cổ văn minh có số lượng phó chủ văn minh khoảng mười người.
Lục Nguyên thì phát hiện mình đang ở tình trạng cực kỳ lúng túng.
Bây giờ hắn đang ngồi trên bãi cỏ pháp cổ văn minh, cách không xa Vân Tụ Tuyết mặc áo vàng, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào nhưng trong ngọt ngào có mấy phần sắc bén. Chung Linh thì mặc đồ trắng, mắt sáng răng trắng, dịu dàng cười như không biết gì cả, bộ dạng rất là đơn thuần. Nhưng mà, bản chất của Chung Linh là rất có tâm kế, lúc nàng ở Chung gia tuổi trẻ đã nắm quyền to, hơn nữa kiếp trước còn là cấp phó chủ văn minh, không trải qua vô số kiếp nạn thì sao làm tới cấp phó chủ văn minh được.
Tiểu Thanh áo xanh thì lúng túng đứng đó, trong ba cô gái kiến thức ít nhất chính là Việt Nữ Tiểu Thanh.
Vân Tụ Tuyết là con gái văn minh, Chung Linh tâm cơ sâu nhất, Tiểu Thanh chỉ là thiên phú mạnh thôi chứ không còn gì khác, cho nên nàng là lúng túng nhất.
Vân Tụ Tuyết, Chung Linh, Tiểu Thanh thành hình tam giác đứng.
Đụng tới loại tình huống này thì Lục Nguyên có thể thuyết cái gì đâu? Đương nhiên là là sang góc ngồi chơi đi.
Lục Nguyên phát hiện là hắn thà đấu với Hoang Chi Tử chơi trò chín chết một sống chứ không muốn ở đây, khó chịu quá.
Chung Linh cười thật đơn thuần nói:
- Thì ra là Vân tỷ tỷ, trước kia đã nghe nói pháp cổ văn minh có một tỷ tỷ lan tâm tuệ chất, hôm nay gặp đúng là không bình thường.
Chung Linh nói vậy hiển nhiên không định ngay mặt đánh, Vân Tụ Tuyết tâm kế kém xa Chung Linh nhiều, qua một lát khuôn mặt căng cứng dịu đi.
Chung Linh tâm kế sâu nhất, bây giờ dưới tay Thường Nga cai quản thuộc hạ cũ năm đó, thủ đoạn cao siêu. Nàng thầm nghĩ, chắc Vân Tụ Tuyết là người Lục Nguyên thật sự thích, người này nhất định phải kết giao cho tốt. Tiểu Thanh là thanh nữ trong thất nữ phượng cổ văn minh, cần thiết lôi kéo.
Vân Tụ Tuyết, Chung Linh, Tiểu Thanh không khí khá hòa hợp.
Lục Nguyên đổ mồ hôi lạnh càng nhiều, hắn quyết định một việc, phải đi luyện kiếm thôi, kiếm đạo là cao nhất, hắn phải đi luyện kiếm, nhất định luyện đến tập trung tinh thần hoàn toàn.
May là qua một lúc thì Thường Nga, phó chủ thiên mẫu văn minh và Phượng Hậu chủ văn minh đều phải rời đi. Thường Nga vốn là không thể ở lâu được, nếu chờ Hồng tìm tới cửa thì tiêu đời. Họ đi thì Chung Linh, Tiểu Thanh đương nhiên phải đi cùng. Lục Nguyên thở phào một hơi, giai đoạn khó khăn rốt cuộc qua rồi.
Ngày tháng trở về bình thường, trừ ngẫu nhiên gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Vân Tụ Tuyết.
Tiếp tục tu hành thôi, mà khoan, Bách Bại Chân Kinh.
Đột nhiên nhớ ra lúc trước mình được một quyển Bách Bại Chân Kinh, khi đó nghe nói là do sơ tổ Kiếm Môn sáng tạo ra. Sơ tổ Kiếm Môn là người trời sinh có đại khí vận, không hề tầm thường, cuối cùng chết dưới tay chủ thái cổ văn minh. Năm đó sơ tổ Kiếm Môn từng sáng lập vạn bại chân kinh, có nó trong tay bị một vạn phó chủ văn minh đánh bại là có thể trùng kích văn minh cảnh. Trước khi chết sơ tổ Kiếm Môn cảm thấy một vạn bại thì khoa trương quá, nên y dùng hết công sức đem một vạn bại đổi thành một trăm bại, vậy nên vạn bại chân kinh thật ra có thể đổi thành Bách Bại Chân Kinh.
Theo sơ tổ Kiếm Môn nói thì chỉ cần bị văn minh cảnh khác nhau đánh bại một trăm lần không chết thì có thể tu hành thành công, trùng kích văn minh cảnh.
Lúc trước bởi cách văn minh cảnh quá xa nên không nghĩ tới chuyện này, đem Bách Bại Chân Kinh gác sang bên. Còn bây giờ thì sao? Bây giờ mình đã đến thế giới cảnh thập tầng, có tư cách trùng kích văn minh cảnh, khó được ở trong pháp cổ văn minh. Pháp cổ văn minh bản thân có mười văn minh cảnh, cho nên Lục Nguyên định luyện tập một chút.
Mục tiêu thứ nhất là Pháp Nhất Đế Tử, hết cách, ai bảo mình quen thân với Pháp Nhất Đế Tử làm chi.
Pháp Nhất Đế Tử ở trong một gian nhà tranh.
Gian nhà tranh không có tên, độc lập trên sườn núi.
Lục Nguyên từng tu hành trong gian nhà tranh này, không quá xa lạ với nơi đây.
Lục Nguyên tới dưới chân núi, nói:
- Lục Nguyên cầu kiến Pháp Nhất Đế Tử!
- Lên đây đi.
Lục Nguyên leo lên núi, thấy một người đàn ông mặc áo trắng đơn giản, lôi thôi lếch thếch. Trong tay Pháp Nhất Đế Tử lắc lư một bình rượu.
Gã tùy tiện hỏi:
- Ngươi đến có gì không?
Như là hỏi một bằng hữu, lần đầu tiên Lục Nguyên tới đây tu hành thì thái độ của Pháp Nhất Đế Tử cũng như vậy.
Lục Nguyên nói:
- Ta muốn khiêu chiến với ngươi.
Pháp Nhất Đế Tử cười khẽ nói:
- Này này, mặc dù thượng cổ kiếm giả rất kiêu ngạo tự đại, ta quen mấy người kia cũng tương tự nhưng không tới mức độ như ngươi. Bây giờ thực lực của ngươi tuy rằng dưới văn minh cảnh rất là cường, nhưng mà, ngươi khó thể đỡ được một chỉ của ta. Ta không có hứng thú một chỉ dễ dàng nghiền nát ngươi.
Lục Nguyên biết không hải Pháp Nhất Đế Tử nói phóng đại, đây là sự thật, lập tức kể về Bách Bại Chân Kinh, mấy người pháp cổ văn minh đều là ủng hộ hắn cả, nếu không có bọn họ thì e rằng hắn sớm bị giết rồi nên có thể tin tưởng.
Nghe hắn nói xong Pháp Nhất Đế Tử nổi lên hứng thú:
- Có thể đưa Bách Bại Chân Kinh cho ta xem được không?
Lục Nguyên không ngại, liền đưa Bách Bại Chân Kinh ra, dù sao hắn có sao chép một bản rồi.
Pháp Nhất Đế Tử cầm lấy nghiêm túc nhìn bản 'Bách Bại Chân Kinh', nghiên cứu đã lâu mới nói:
- Đây là sơ tổ Kiếm Môn các ngươi sáng lập ra? Năm đó trình độ của hắn chỉ là nửa bước văn minh cảnh, có thể sáng tạo ra chân kinh đẳn câp như vậy có lẽ cũng là kéo dài khí vận kỷ nguyên trước mới may mắn tạo ra bản 'Bách Bại Chân Kinh'.