Rốt cuộc mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị trùng kích Vô Pháp Lực kiếm đường này thôi. Lục Nguyên mở mắt ra, phát hiện Cố Thu Thủy đã thua. Vô Pháp Lực kiếm đường khác với kiếm đường trước. Mi Mao Kiếm Đường là đâm trúng ba mươi lần mới tính thua, nơi này thì là bị đánh đến không còn sức trả đòn hoặc là điểm yếu bị khống chế liền tính thua. Dù gì chỗ này tuy không có pháp lực nhưng có thể điều động nguyên khí thiên địa xung quanh để chiến đấu, so với chiến đấu bình thường chênh lệch không quá xa. Cố Thu Thủy đấu thua đương nhiên cũng bị bắt. Tức là nói bốn người xông kiếm đường chỉ còn lại một mình Lục Nguyên, hơn nữa đây mới chỉ là kiếm đường thứ hai mà thôi, mặt sau còn có ba kiếm đường nữa.
Có thể tưởng tượng bên trong khó khăn.
Thập Tự Đạo Nhân chắp tay sau lưng đứng, nói:
- Người tiếp theo, Lục Nguyên.
Lục Nguyên tiến lên đối diện với Thập Tự Đạo Nhân.
Thập Tự Đạo Nhân nhìn Lục Nguyên, lắc đầu nói:
- Ta vốn cho rằng lần này xông năm kiếm đường là nhân vật nào giỏi lắm, thì ra chỉ có thế thôi. Người như vậy cũng dám xông năm kiếm đường, buồn cười thật. Thôi, ngày hôm nay để Vô Pháp Lực kiếm đường ta chém chết hết các ngươi. Lần trước các ngươi ở Mi Mao Kiếm Đường đơn giản nhất chiếm lợi chút xíu, đừng tưởng năm kiếm đường là dễ xông.
- Kiếm tu đến từ nước ngoài như các ngươi, hoặc là kiếm tu từ trung ương thiên triều làm sao hiểu chỗ tinh diệu kỷ nguyên trước của tà kiếm văn minh chúng ta được.
Giọng điệu của Thập Tự Đạo Nhân có tuyệt đối tự tin và khinh thường. Gã xem thường là kiếm thuật của Lục Nguyên, khinh thường kiếm thuật nước ngoài, xem thường kiếm thuật trung ương thiên triều. Nếu nói trung ương thiên triều còn có kiếm thuật lợi hại chút thì chỉ có giản chi văn minh, nhưng tăng thêm lớp áo khoác giản, không tính là kiếm thuật tinh thuần.
Lục Nguyên vui vẻ, xuất đạo đến giờ hắn chưa từng bị xem thường về kiếm thuật, tối đa bị người ta khinh về pháp lực thôi. Đây là lần đầu tiên bị xem thường kiếm thuật.
Lúc này kiếm quang của Thập Tự Đạo Nhân ở không trung giãn ra, đang thu nguyên khí thiên địa xung quanh. Rõ ràng gã định nhanh chóng đánh bại Lục Nguyên, trò cười khiêu chiến năm kiếm đường nên dừng ở đây.
- Một kiếm này, ta muốn kiếm tu ngoại bộ như ngươi biết sự tuyệt diệu của tà kiếm văn minh chúng ta.
Lục Nguyên lạnh lùng cười, nói:
- Cũng tốt, để ta xem kiếm thuật của tà kiếm văn minh các ngươi cao hay là kiếm thuật của ta cao.
Khi nói chuyện thì Lục Nguyên vươn ra một ngón tay.
- Một kiếm, ta dùng một kiếm đánh bại ngươi.
Lúc mới rồi Thập Tự Đạo Nhân liên tiếp đánh bại Yến Phi Nhất, Cố Thu Thủy có thể nói là liên tục chiến thắng, bây giờ Lục Nguyên lại nói là hắn muốn dùng một kiếm đánh bại Thập Tự Đạo Nhân.
Thập Tự Đạo Nhân suýt bật cười gã phát hiện thanh niên này buồn cười thật, buồn cười vô cùng. Về kiếm thuật thì tà kiếm văn minh là chí cao vô thượng, ở khu đánh nhau không pháp lực này Thập Tự Đạo Nhân tự nhận kiếm thuật của mình ở dưới văn minh cảnh có thể xếp vào ba hàng đầu trong thiên địa.
Vô! Cùng! Buồn! Cười!
Nói! Năng! Khoác! Lác!
Đây là cảm nhận của Thập Tự Đạo Nhân đối với Lục Nguyên.
Chính lúc này, Lục Nguyên lấy ra tân kiếm lục, bá đạo nhiếp thiên!
Khoảnh khắc một khí thế bá đạo trùm lên một kiếm nhiếp thiên, không chỉ như vậy, đạo tự phân thân cũng đang phóng ra khí thế không giống bình thường. Nếu nói tăng bá kiếm ý còn chưa đáng sợ, vậy thêm vào đạo tự phân thân sẽ rất khủng bố, đạo tự chính là chư thiên đệ nhất văn tự.
Vô số vòng xoáy quay quanh trên kiếm của Lục Nguyên, vô tận nguyên khí thiên địa xung quanh đều bị một kiếm này hấp thu.
Đó là một kiếm bá đạo cỡ nào!
Thập Tự Đạo Nhân phát hiện dù mình có quen thuộc nguyên khí thiên địa nơi này hơn cũng vô dụng, vì tất cả đều bị một kiếm đó hút sạch không chừa chút nào. Sao có thể chứ! Tại sao có kiếm thuật bá đạo như vậy! Hút sạch toàn bộ, không có một chút gì dư thừa cho người bên cạnh.
Súc thế tràn đây, kích thứ nhất cũng là bá đạo nhất của Lục Nguyên, tân kiếm lục, bá đạo nhiếp thiên! Một kiếm đánh xuống, trong đó một kích này Vô Pháp Lực kiếm đường chấn động ầm ầm.
Dưới kích này, Thập Tự Đạo Nhân biến thành một mảnh lá cây trong nước lũ, bị nhấn chìm.
Một kiếm kia bá đạo! Khiến người ta hoảng loạn.
Kiếm thế rốt cuộc hoàn toàn chấm dứt. Khi kiếm thế kết thúc thì Thập Tự Đạo Nhân toàn thân đầy vết thương, gã thua mà không hiểu gì cả. Tại sao mình ở trong Vô Pháp Lực kiếm đường lâu như vậy mà không nghiên cứu ra chiêu thức giống thế, đem tất cả nguyên khí thiên địa hấp thu không chừa chút gì, Lục Nguyên thì đã nghiên cứu ra. Suy nghĩ trước khi gã bị trọng thương hôn mê là một kiếm kia quá bá đạo.
Thập Tự Đạo Nhân, người thủ đường cửa này, đánh bại gã tức là qua ải.
Tà Cực Thiên Tôn tuyên bố:
- Lục Nguyên thắng, thành công khiêu chiến Vô Pháp Lực kiếm đường!
Năm kiếm đường bây giờ đã qua hai.
Ra khỏi Vô Pháp Lực kiếm đường, Tà Cực Thiên Tôn nói:
- Bây giờ còn lại ba kiếm đường gồm khó bình thường Nằm Đánh Kiếm Đường, rất khó Nhắm Mắt Đánh kiếm đường, và siêu khó Ngồi Đánh kiếm đường. Bây giờ ngươi muốn chọn cái nào?
Lục Nguyên nói:
- Nhắm Mắt Đánh kiếm đường.
Tà Cực Thiên Tôn hỏi lại:
- Rất khó Nhắm Mắt Đánh kiếm đường ư? Sao không chọn khó bình thwòng Nằm Đánh Kiếm Đường? Vậy thì có khả năng qua ải chút.
- Không có gì hay cả, sớm muộn gì phải qua Nhắm Mắt Đánh kiếm đường.
- Qua khó bình thường Nằm Đánh Kiếm Đường mà không qua được rất khó Nhắm Mắt Đánh kiếm đường thì cũng vô dụng.
- Cũng đúng.
Tà Cực Thiên Tôn gật đầu, dẫn Lục Nguyên đi Nhắm Mắt Đánh kiếm đường.
Trên cửa Nhắm Mắt Đánh kiếm đường vẽ một con mắt nhắm.
Tiến vào trong kiếm đường, hắn phát hiện bên trong có chút ánh sáng miễn cưỡng thấy rõ ràng, cũng phát hiện bên trong có không ít người, cỡ vài trăm, so với Vô Pháp Lực kiếm đường trước thì nhiều người hơn rất nhiều. Lục Nguyên nhìn hướng mấy trăm người, không thấy ai bước ra cả.
Lục Nguyên hỏi:
- Người thủ đường là ai?
Người thủ đường Vô Pháp Lực kiếm đường là Thập Tự Đạo Nhân, người thủ đường đợt này sẽ là ai.
Một giọng nói tà khí vang lên:
- Người thủ đường chính là ta.
Lục Nguyên phát hiện thanh âm khá quen tai, nhìn qua thì phát hiện hóa ra chính là Tà Cực Thiên Tôn.
Tà Cực Thiên Tôn chắp tay sau lưng đứng, nói:
- Không sai, người thủ đường Nhắm Mắt Đánh kiếm đường chính là ta. Ta là pháp lực thế giới cảnh thập tầng, đương nhiên ta sẽ không dùng pháp lực khi dễ ngươi, để ta nói quy tắc của Nhắm Mắt Đánh kiếm đường.
- Trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường qua một lát sẽ hoàn toàn mất đi ánh sáng, và ngăn cách thần niệm chỗ này, không thể dùng thần niệm đối địch. Chúng ta bay không phát ra thanh âm, cho nên không thể dựa vào thanh âm tìm kiếm đối thủ, có thể dựa vào chính là cảm giác, tâm của mình.
- Cùng lúc đó, chúng ta sẽ dùng pháp lực thế giới cảnh nhị tầng đánh, và chỉ có thể dùng kiếm thuật, không thể sử dụng pháp bảo.
Tà Cực Thiên Tôn nói:
- Cuối cùng, ai trước tiên mất đi sức chiến đấu thì người đó thua.
Nghe Tà Cực Thiên Tôn nói ra quy tắc của Nhắm Mắt Đánh kiếm đường, Lục Nguyên gật đầu.
Thật ra mình có kiếm đạo môn, vốn có thể khắc chế tất cả kiếm chiêu. Nhưng lúc ở Mi Mao Kiếm Đường chỉ có thể dùng lông mày không thể sử dụng tiểu kiếm đạo môn. Trong Vô Pháp Lực kiếm đường không thể thúc đẩy pháp lực thì đương nhiên không cách nào dùng ta tiểu kiếm đạo môn. Bây giờ trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường quy định chỉ có thể dùng kiếm đã hạn chế tiểu kiếm đạo môn rồi. Chắc là kiếm đường sau Nằm Đánh Kiếm Đường, Ngồi Đánh kiếm đường đều có yêu cầu tương tự, khiến mình không cách nào dùng tiểu kiếm đạo môn, chỉ dựa vào kiếm thuật mà thôi.
Lục Nguyên cắn răng nhưng không còn cách nào cả. Tà kiếm văn minh đối với hắn bây giờ là quá mức khổng lồ, nên chỉ đành làm theo quy định của nó.
- Tốt lắm. Thật ra một đường nhìn ngươi xông Mi Mao Kiếm Đường, Vô Pháp Lực kiếm đường thì ta đã ngứa tay rồi. Ngươi đến Nhắm Mắt Đánh kiếm đường vừa lúc, để ta đã tay.
Tà Cực Thiên Tôn toàn thân dấy lên bão tố tà diễm:
- Nếu nói khó khăn ở Mi Mao Kiếm Đường là cấp nje, khó khăn ở Vô Pháp Lực kiếm đường là cấp trung bình thì hơi này là rất khó, ngươi ở đây chỉ có nước thất bại.
Lúc Tà Cực Thiên Tôn dẫn đường không tỏ ra bao nhiêu tà cuồng, bây giờ sắp ra tay thì khí thế tà cuộc lộ ra rõ rệt, biểu hiện thực lực đáng sợ của đỉnh cao một thế hệ thiên tôn tà kiếm văn minh.
Lập tức tia sáng cuối cùng biến mất.
Hoàn toàn hắc ám, buông xuống.
Tối đen như mực.
Không có ánh sáng, không có thanh âm, cũng không thể vận dụng thần niệm.
Lục Nguyên đã sớm chuẩn bị. Lúc đi theo Yến Thương Thiên học tâm kiếm, mặc dù mình không đến mức độ tâm chi sở tại, kiếm chi sở tại nhưng có thể bằng vào tâm lờ mờ cảm giác ra chỗ đối phương, Lục Nguyên rất tự tin vào điều đó. Bỗng nhiên Lục Nguyêna phát hiện có một luồng kiếm quang đâm vào ngực mình.
Lục Nguyên bản năng lấy ra Dưỡng Ngô tiên kiếm chặn lại kiếm quang này.
Hai người trong giây lát ở bóng đêm hai kiếm giao nhau mấy trăm lần, trên vai Lục Nguyên đã trúng một kiếm.
Tuy rằng Lục Nguyên hơi luyện tâm kiếm, bản thân có kiếm thuật cao tuyệt nhưng dưới tình huống nhắm mắt đánh thì vẫn không bằng Tà Cực Thiên Tôn đã luyện mặt này rất lâu.
Giao đấu còn đang tiếp tục. Trong hắc ám l nguyên khíhông ngừng thay đổi vị trí và liên tục đấu với Tà Cực Thiên Tôn. Đây là cuộc chiến hoàn toàn không dùng mắt nhìn, ngẫu nhiên hai kiếm va nhau phát ra chút thanh âm, thần niệm không thể cảm giác được. Loại chiến đấu kỳ lạ thế này là lần đầu tiên Lục Nguyên tiếp xúc.
Lần đầu tiên tiếp xúc chiến đấu như vậy đã đụng phải người giống Tà Cực Thiên Tôn thì thật sự chịu thiệt nhiều.
Phù! Lục Nguyên thở dài thườn thượt, bây giờ mình đã trúng ba vết thương rồi.
Ba vết thương cái nào cũng sâu.
Cứ tiếp tục đánh thế này thì mình sẽ thua trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường mất, nhất định phải nghĩ cách gì đó mới được, nhưng là cách gì đây? Trong thoáng chốc đâu dễ nghĩ ra cách chứ. Lục Nguyên một bên đấu cùng Tà Cực Thiên Tôn một bên vắt óc nghĩ cách. Một là nâng tâm kiếm lên mức độ càng cao, vậy thì có thể thích ứng hoàn cảnh hoàn toàn dựa vào tâm, xóa đi ưu thế địa lợi của Tà Cực Thiên Tôn. Thứ hai là khiến kiếm thuật lên cấp độ càng cao, kiếm thuật cao quá nhiều thì đối thủ Tà Cực Thiên Tôn mặc dù chiếm chút địa lợi nhưng trước chênh lệch kiếm thuật tuyệt đối thì chỉ có nước chịu thua, trong hai chọn một.
Tình huống thứ nhất muốn tăng tâm kiếm lên mức độ càng cao thì trong phút chốc không nghĩ ra cách gì. Dù sao tâm kiếm là kiếm pháp của Yến Thương Thiên chứ không phải mình sáng tạo, không hoàn toàn thích hợp mình.
Tình huống thứ hai muốn tăng lên tu vi kiếm thuật, Lục Nguyên chợt nghĩ ra một cách. Bây giờ mình biết thiết tắc, hoàn toàn năm giữ bốn loại là âm dương, luân hồi, thời gian, không gian. Gần nắm giữ hai loại là nhân quả thiết tắc thiếu một Giải Thoát Nhai, trật tự thiết tắc thiếu vinh kiếm ý và lạc kiếm ý. Hiện nay đang sơ bộ nắm giữ thích ứng thiết tắc, chỉ có hai phần thích ứng chiến tranh.
Tổng cộng bảy thiết tắc, trừ bỏ thích ứng thiết tắc nắm giữ ít.
Sáu thiết tắc khác có thể hóa thành một kiếm không.
Lúc đầu mình dùng Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo học được Tam Cực Quy Nhất Thức của Kiếm Chi Tử. Một thức Tam Cực Quy Nhất Thức là uy lực đã lớn kinh người, trong phạm vi kiếm chiêu Tam Cực Quy Nhất Thức bao phủ, luân hồi bàn xuất hiện, thời gian ngừng trôi, không gian đông lại, ba cái hợp nhất. Nếu mình phát triển Lục Cực Quy Nhất Thức, e rằng uy lực sẽ càng tăng lớn, coi như là bản Lục Cực Quy Nhất Thức chưa hoàn chỉnh cũng đủ thắng Tà Cực Thiên Tôn rồi.
Nhưng muốn đem lục cực quy nhất, đặc biệt trong đó còn có hai cực là nhân quả thiết tắc và trật tự thiết tắc chưa hoàn thành thì rất khó khăn.
Làm sao đây? Lục Nguyên chìm trong suy tư.
Đây là một vấn đề đau đầu nhức óc.
Trước tiên nắm giữ cực quy nhất đi, vốn nắm tam cực quy nhất bây giờ đem âm dương cũng nhập vào trong luôn. Lục Nguyên dùng bản năng đối địch, tinh thần đa số tập trung trong kiếm chi không gian suy tư làm sao để âm dương hòa tan vào trong. Ở không trung xuất hiện luân hồi bàn, thời gian trường hà, không gian trường hà giao hòa.
Lục Nguyên tay chuyển, xuất hiện âm dương bàn. âm dương bàn cách ba cái một khoảng, không có giao hòa với nhau.
Phải làm sao để âm dương bàn giao hòa đây?
âm dương bàn là chỗ sơ hở huyết điểm của thiên hạ vạn vật, luân hồi nơi là nơi chốn thiên hạ vạn vật phải đi qua, thời gian là thiên hạ vạn vật đều tồn tại bên trong, không gian cũng là thiên hạ vạn vật tồn tại. Chỗ giao thoa giữa thiết tắc là thiên hạ vạn vật, dù là thiết tắc gì thì đều là điểm chung của thiên hạ vạn vật, dù là sinh mệnh hay không phải sinh mệnh đều như vậy.
Suy nghĩ rõ ràng điều này thì âm dương bàn và luân hồi bàn, thời gian trường hà, không gian trường hà giao hòa với nhau.
Vấn đề bây giờ là chưa hoàn thành nhân quả thiết tắc, trật tự thiết tắc, nếu có thể dung hợp hai thiết tắc này nữa là có thể biến thành chân chính đệ nhất kiếm trong đời mình.
Thiết tắc dung hợp không phải chuyện dễ, cho đến nay trong kiếm chi không gian của Lục Nguyên.
Hai chữ 'Đốn', 'Ngộ' tỏa ánh sáng, đạo tự phân thân cũng đang phát sáng, hiển nhiên là trợ giúp cho Lục Nguyên ngộ đạo.
Nhất định phải hoàn thành một kiếm mạnh nhất trong đời!
Dần dần trong không trung xuất hiện một tiểu nhân quả bàn hoàn chỉnh, bên ngoài tiểu nhân quả bàn là đại nhân quả bàn bán trong suốt không hoàn chỉnh, trong đó đại biểu chân lý nhân quả, hôm nay người, ngày xưa quả đều xuất hiện trong đại nhân quả bàn.
Cùng lúc đó trong không trung còn xuất hiện trật tự hà, đại biểu cho vô tận trật tự, thiên địa vạn vật đều bao gồm bên trong. Nhưng trật tự hà này hình dạng bán trong suốt, hiển nhiên không phải trật tự hà hoàn chỉnh.
Rốt cuộc đem đại nhân quả bàn, trật tự hà không hoàn chỉnh hiện hóa ra rồi.
Bây giờ tiếp theo là kết thúc, Lục Cực Quy Nhất Thức.
Đây là vấn đề mà rất nhiều thiên tôn, thậm chí là văn minh cảnh đều phải nhức đầu vắt óc, thiết tắc dung hợp không phải chuyện dễ.
Nhưng mà muốn làm được sáu thiết tắc quy nhất không phải chuyện dễ.
thiết tắc dung hợp luôn là một chuyện lớn.