Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 787: Đánh bại Hiên Viên Vọng (thượng)




Càng đừng nói cuối cùng Lục Nguyên chỉ huy Thái Sử Không bện ra một tấm võng kiếm, làm Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng muốn thoát ra cũng khó khăn, đây thật là kiếm thuật huyền diệu đến cực điểm. Chính Thái Sử Không cũng không ngờ rằng đệ tử của mình có kiếm thuật như vậy.

Kiếm thuật như vậy dù là trong đám người kiếm tổ tinh thần cũng tuyệt đối có tư cách vào ba hàng đầu. Dù sao Kiếm Chi Tử là người không dễ chọc, kiếm thuật của Kiếm Chi Tử đáng sợ đến mức khó tưởng, thậm chícos tư cách trùng kích hạng nhất.

Được xưng là duy nhất trong Kiếm Môn!

Tình hình bây giờ rất bất lợi cho Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng. Hai người họ hoàn toàn không ngờ sẽlà tình hình thế này. Hiên Viên Vọng phát hiện mỗi khi mình đánh giá trình độ của Lục Nguyên, kết quả luôn phát hiện đã đánh giá thấp hắn, đúnglà bỏ lỡ cơ hội lôi kéo hắn rồi.

Chết tiệt, giờ không phải lúc nghĩ điều này, mình nên chạy trốn, không trốn thì thật sự không thể thoát.

Hiên Viên Vọng và Thượng Minh Bạch liếc nhau:

- Bạo!

- Tốt! Bạo!

Cái gọi là bạo tức đến thế giới cảnh nhất tầng rồi đối mặt nguy hiểm tính mạng thì dùng tuyệt chiêu. Khi hỗn độn thì nguyên khí ổn định, nhưng khai thiên tích địa rồi ở trạng thái cực kỳ không ổn định lúc này có thể bạo phát không gian cá nhân, để dấy lên hỗn loạn còn chúng thì thừa lúc bỏ trốn. Đương nhiên người bạo phát không gian sẽ bị trọng thương, mất rất nhiều năm mưới hồi phục trạng thái mười phần mười.

Tức là nói dưới tình huống bình thường thì người ta sẽ không muốn bạo không gian cá nhân.

Nhưng bây giờ hết cách rồi.

Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng hiểu rằng cứ đánh tiếp thì hai người họ sẽ thua càng thảm.

Cho nên họ phải bạo không gian cá nhân.

Đương nhiên bạo không gian cá nhân không vì muốn thắng, giờ họ biết rằng lần này Kiếm Môn chính biến họ vẫn thua, bạo chỉ vì muốn chạy trốn.

*Ầm!*

*Ầm!*

Hai sóng khí to lớn bùng nổ, chớp mắt Thái Sử Không cảm giác hai sóng khí ập đến. Đối mặt hai thế giới cảnh cùng tự bạo không gian cá nhân, gã chỉ có thể tạm né mũi nhọn. Chớp mắt Hiên Viên Vọng, Thượng Minh Bạch bắt đầu cùng bỏ chạy. Đương nhiên trước khi trốn thì Hiên Viên Vọng phát ra một kích cuối cùng hướng Lục Nguyên, một phần dư âm bạo tạc đánh vào hắn.

Lục Nguyên nhẹ nhàng né tránh.

Hiên Viên Vọng phát ra một kích kia xong liều mạng bỏ chạy, gã không dám ngừng lại. Gã bạo không gian cá nhân rồi bị trọng thương, nếu còn ở lại đây lâu thêm chút có khả năng sẽ chết trong tay Thái Sử Không.

- Thái Sử Không, ta không phải thua trong tay ngươi mà là thua bởi tiểu tử Lục Nguyên! Lục Nguyên, ta sẽ lại tìm người!

Dù thất bại Kiếm Môn chính biến, Hiên Viên Vọng tuyệt đối không thừa nhận thua trong tay Thái Sử Không. Gã và Thái Sử Không đấu nhiều năm chưa từng yếu thế, đây là lần đầu tiên.

Cho nên dù có chính biến thất bại thì gã không thừa nhận là thua vào tay Thái Sử Không.

Hiên Viên Vọng đã trốn thoát, dù gã bị thương nặng nhưng trong Kiếm Môn người ngăn được gã dưới tình huống kiếm tổ tinh thần bị phong kín thì không có ai, người duy nhất chắn được là Thái Sử Không chậm một giây nên gã an toàn bỏ trốn. Tuy nhiên, gã trốn rồi thì đại cục Kiếm Môn đã định.

Không sai, đại cục chính là gã chính biến thất bại.

Bên Kiếm Chủ, Thái Sử thắng lợi.

Trận chính biến này từ trước khi Lục Nguyên về Kiếm Môn bắt đều, từ bữa tiệc hạ độc đến Hiên Viên Vọng nổi loạn, rồi tới phe Hiên Viên Vọng truy sát phe Kiếm Chủ, cho đến khi Lục Nguyên trở về, sau đó là hắn giết chết ám vệ, Đoan Mộc chí tôn, đấu cùng Thượng Quan Hạc cuối cùng khó khăn lắm mới chiến thắng, rồi âm tiên xích đột biến, thậm chí cho rằng đại cục đã định kết quả đến người của giản chi văn minh Thượng Minh Bạch nhúng tay vào.

Quá trình không biết trải qua bao nhiêu biến đổi, phập phồng, biến chuyển.

May là có nhiều phập phồng, biến chuyển bao phen thì lúc này đã tới điểm cuối.

Đại cục, đã định.

Hiên Viên Vọng trốn, dù gã không chết nhưng triệt để đánh mất kahr năng nắm giữ Kiếm Môn.

Sau này gã mãi mãi là đào phạm của Kiếm Môn mà thôi.

Thời cuộc chuyển đổi kỳ diệu như thế đó.

Thái Sử Không cười to đi tới trước mặt Lục Nguyên, vỗ bả vai hắn, cú vỗ làm hắn hơi đau.

- Làm tốt lắm, ha ha, lão tử và Hiên Viên Vọng đấu nhiều năm như vậy mà chưa một lần trên cơ, đây là lần duy nhất chiếm ưu thế, toàn nhờ ngươi cả!

- Hiên Viên Vọng thắng ta bao nhiêu lần thì sao? Vào lúc mấu chốt nhất lại thua ta.

Thái Sử Không sung sướng lạ lùng, gã sớm muốn nhìn Hiên Viên Vọng khó chịu.

Theo chiến đấu kết thúc, đám Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn, Công Dương chí tôn, Kiếm Hùng, Kiếm Cửu, Hiên Viên Thập Nhị, Kiếm Tiềm đều đáp xuống kiếm môn tinh thần, nhìn Thái Sử Không đứng đây dĩ nhiên biết người thắng trận là ai. Hạ Hầu chí tôn hỏi kết cục cuối cùng.

Thái Sử Không đáp:

- Ta thắng, cái tên Hiên Viên Vọng bỏ trốn, nhưng đa số là nhờ công Lục Nguyên cả.

Một câu nói không đầu không đuôi.

Bởi vì Thái Sử Không và Hiên Viên Vọng đánh nhau quá bá khí, thủy kính thuật xung quanh đều bị đánh vỡ, nên Lục Nguyên muốn xem cuộc chiến này ra sao chỉ có thể tới kiếm môn tinh thần mà xem. Những người khác không biết tình hình chiến đấu, đường nhiên không hiểu hắn phát huy tác dụng trong trận chiến.

Đám Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn ngây như phỗng.

Thái Sử Không và Hiên Viên Vọng là cuộc chiến thế giới cảnh, theo lý thì Lục Nguyên không thể nhúng tay mới đúng, họ định hỏi Lục Nguyên thì Thái Sử Không nói.

- Chúng ta tìm Kiếm Chủ thôi.

Sự việc liên quan Kiếm Chủ thì phải đặt hàng đuầ, đám Hạ Hầu chí tôn đành gác lại.

Chỗ Kiếm Chủ ở là Không Chi Sơn.

Đừng xem thường Không Chi Sơn, nó rất phức tạp, bên ngoài là một ngọn núi, nhưng sự thật là bên trong càn khôn thức tạp,không gian thác loạn, thực lực hơi yếu một ít tiến vào Không Chi Sơn thì rất dễ bị mơ hồ. Dù Hiên Viên Vọng chính mình ra tay, muốn tấn công Không Chi Sơn phải mất không ít thời gian.

Trong Càn Khôn Cung Không Chi Sơn, mọi người thấy Kiếm Chủ.

Kiếm Chủ mặt vốn đã xanh giờ càng tái hơn, trắng bệch. Lục Nguyên nhớ lần đầu tiên thấy Kiếm Chủ thì cảm giác sâu không lường được, nhưng giờ chẳng còn chút cảm giác đó. Hiện nay Kiếm Chủ không còn sâu thâm khó dò nữa, Lục Nguyên lờ mờ phát hiện có thể thấy sâu cạn của Kiếm Chủ nhưng không quá chính xác, mơ hồ thấy. Điều này không chỉ vì hắn biến cường mà cũng bởi Kiếm Chủ suy yếu.

Kiếm Chủ hỏi:

- Khụ khụ, các ngươi đến rồi, sự việc giải quyết?

Thái Sử Không gật đầu nói:

- Hiên Viên Vọng bỏ trốn.

- Ồ, ngươi đánh thắng Hiên Viên Vọng? Cho dù ngươi ẩn giấu thực lực thì tối đa chỉ đánh ngang tay với Hiên Viên Vọng.

Kiếm Chủ tuy rằng không còn thời kỳ đỉnh cao nhưng ánh mắt còn đó.

Thái Sử Không nói:

- Cái này toàn nhờ vào Lục Nguyên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lời vừa thốt ra, đám Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn, Công Dương chí tôn nổi lên tò mò. Mới rồi trước khi tìm thì Thái Sử Không nói câu này đã khiến họ thắc mắc, nhưng vì đi gặp Kiếm Chủ nên không có cơ hội, giờ rốt cuộc có thể nghe là nguyên nhân gì, tại sao Lục Nguyên nhúng tay vào cuộc chiến hai thế giới cảnh.

Thái Sử Không nói:

- Mới rồi ta và Hiên Viên Vọng đấu luôn ngang tay thì Lục Nguyên đến, nhưng rồi tới một người nữa, chính là Tán Giản Nhân Thượng Minh Bạch, đệ tử thứ tám của giản chi văn minh quân sư Giản Vân Sầu.