Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 734: Không phục đánh cho phục (hạ)




- Theo lý thì nên là ta mới đúng. Đệ đệ của ta từng ở trong Thái Hoàng Thiên thua vào tay Lục Nguyên, bây giờ phải báo thù rửa hận!

Một người dược chi văn minh giả bộ dạng thù sâu tận xương tủy với Lục Nguyên.

Nhưng bên cạnh lập tức có người vạch bộ mặt thật của gã:

- Thôi đi, lần trước không phải ngươi từng nói đó là đệ đệ của đệ đệ của đệ đệ của đệ đệ của ngươi, đệ đệ ở đâu ra vậy?

Đám người vì tranh cơ hội thứ nhất đấu với Lục Nguyên, giành đến ngất trời, dường như Lục Nguyên là món ngon vậy. Không có ai xem trọng Lục Nguyên, cho rằng trận thứ nhất hắn liền thua.

Ngay khi hai mươi người giành qua giật lại thì vang lên giọng Lục Nguyên:

- Các ngươi có phải lầm hay không? Ta kêu hai mươi người các ngươi không phải muốn xa luân chiến.

Tất cả lập tức nhìn về phía Lục Nguyên. Hắn nói không phải xa luân chiến, sao vậy, Lục Nguyên hối hạn à? Hắn không dám xa luân chiến với hai mươi người? Nhưng cũng bình thường, xa luân chiến thì hắn không có chút cơ hội thắng, nhưng mặc kệ đánh thế nào thì Lục Nguyên không có cơ hội thắng.

Mọi người nhìn sang, thấy Lục Nguyên gằn từng chữ nói:

- Ta nói không phục đánh cho phục không có nghĩa là xa luân chiến mà ý kêu các ngươi cùng lên, tới bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu.

Cái gì!

Mới rồi Lục Nguyên nói cái gì vậy?

- Ta nói không phục đánh cho phục không có nghĩa là xa luân chiến mà ý kêu các ngươi cùng lên, tới bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu.

Câu nói đó dường như lần thứ hai vang bên tai mọi người.

Theo lý thì một địch hai mươi người xa luân chiến thì khó khăn cao đến không tưởng tượng.

Một địch hai mươi người không dùng xa luân chiến mà cùng xông lên, khó khăn so với xa luân chiến ít nhất cao gấp mười lần!

Cao gấp mười nha gấp mười!

Cái này! Có phải là mới rồi lỗ tai nghe lầm không?

Mọi người bất giác nhìn hướng đối phương, phát hiện mỗi người đều nghi ngờ lỗ tai nghe lầm rồi, mỗi người đều như vậy thì xem ra không có lầm.

Lục Nguyên, hắn dám! Dám! Dám! Dám nói như vậy!

Hắn ăn gang hùm mật gấu, điên rồi, mất trí rồi! Nếu không thì không dám nói như vậy đâu!

Hắn điên rồi?

Vốn Lục Nguyên nói một chọi hai mươi mọi người hiểu là xa luân chiến đã thấy hắn điên, giờ hắn càng điên hơn, nói không phải đấu xa luân chiến mà muốn hai mươi đối thủ cùng lên, đó là điên cuồng cỡ nào, cuồng vọng cỡ nào, khiến người không thể tin tưởng.

Cái! Tên điên!

Nhưng mọi người nhìn Lục Nguyên, phát hiện biểu tình hắn không giống điên.

Hắn chỉ lấy ra hồ lô rượu ừng ực uống vài ngụm, có hào hùng bình thường không có.

Ta ngửa cổ sảng khoái uống, rượu dính đầy thân không để ý.

Địch thủ một, hai, mười, một trăm thì sao?

Tiếng rượu trôi qua cổ họng.

Hóa ra không phải nổi điên mà say rượu.

Pháp Tiêu Đế Tử và Pháp Cường Đế Tử mới đầu cũng không thể tin, Lục Nguyên lại muốn lấy một khiêu chiến hai mươi, đây đúng là phát điên. Nhưng thấy Lục Nguyên tràn đầy hào tình bắt đầu uống rượu thì Pháp Cường Đế Tử cười to.

Gã nói:

- Tiểu tử này đúng là có mấy phần bá khí của ta!

Pháp Tiêu Đế Tử ở một bên nói:

- Rõ ràng là có vài phần tiêu dao của ta!

Hiển nhiên hai vị đế tử này đều vừa mắt Lục Nguyên.

Nói xong Pháp Tiêu Đế Tử nghiêm túc nhìn Lục Nguyên, trầm giọng nói:

- Lục Nguyên, ngươi muốn cùng lúc ứng đối hai mươi địch thủ, nếu xác định thì lập tức tiến hành trận đấu. Hai mươi người cùng ra tay, xuất thủ quá nhanh, rất có thể trong cuộc chiến bị trọng thương, đến khi đó ta và Pháp Cường Đế Tử chưa chắc cứu được.

Lục Nguyên ngửa cổ hớp ngụm rượu, nói:

- Ta nói rồi, nếu họ không phục thì đánh cho đến khi phục. Đã nói kêu họ cùng lên, nói rồi thì đương nhiên không hối hận. Hơn nữa đấu với hai mươi địch thủ hỗn động cảnh cửu tầng thì rất sảng khoái, chỉ tưởng tượng thôi đủ khiến người sôi sục máu nóng.

Nói thật ra cùng lúc đối phó hai mươi hỗn động cảnh cửu tầng thì Lục Nguyên không tin tưởng trăm phần trăm.

Không sai, đối phó một, hai, ba, bốn hỗn động cảnh cửu tầng thì khá dễ dàng.

Nhưng hai mươi hoàn toàn khác với ba, bốn tên, khó khăn tăng lên rất rất là nhiều.

Nhưng thế thì sao? Việc gì đều nắm chắc mười phần mười mới dám làm, cuộc đời như vậy có phải hơi chán không?

Có khi cuộc đời mình phải sảng khoái vui vẻ chút.

Vậy nên ngẫu nhiên đùa là việc có ích cho thể xác khỏe mạnh cho tinh thần.

Lục Nguyên vừa thốt khỏi môi thì sự việc đã quyết định.

Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử chỉ có nước ở một bên xem kịch vui. Phong Minh Nguyệt lo lắng Lục Nguyên. Trương Quân Khả ở trong lòng cười lạnh, Lục Nguyên, ngươi đang tìm cái chết, hoàn toàn muốn chết mà, đối mặt hai mươi địch thủ, ngươi sẽ hoàn toàn bị mạt sát. Trương Quân Khả chỉ thấy vô cùng sung sướng.

Kiếm Hùng mặt lộ nụ cười khổ. Trong Kiếm Môn, Kiếm Hùng kế thừa Đông Dã chí tôn. Đông Dã chí tôn nổi tiếng hiếu chiến, Kiếm Hùng thế thừa ba mươi hai văn tự chữ 'hùng', bình thường chiến đấu cực kỳ sảng khoái, cực kỳ hào tình, nếu không sẽ chẳng xưng hùng. Nhưng bây giờ phong cách chiến đấu của mình vẫn không bằng Lục sư đệ chơi dữ hơn. Lục sư đệ đúng là hào tình đến hơi cuồng, nhưng chiến đấu như vậy, ta thích.

Mọi người phản ứng lại, nhưng không chút nghi ngờ, hai mươi người được chọnđa số sắp nổi điên.

- Tốt lắm, dám lấy một đấu hai mươi người, cùng lên một lúc, xem ra không cần tranh trước sau rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Đích thực, không cần tranh thứ tự nữa, chúng ta cùng lên triệt để đánh bại Lục Nguyên, để hắn hiểu cái gì là Mã Vương Gia có ba mắt!

- Đến lúc ra tay đừng ác quá, ngươi nặng tay đánh chết hắn thì hết chơi.

- Khặc khặc khặc khặc.

Hai mươi tên hỗn động cảnh cửu tầng cùng cười gian.

Vốn trong đám có nhiều người tự tin thắng Lục Nguyên.

Bây giờ Lục Nguyên nói hai mươi người cùng lên thì lên thôi, cùng xông lên, để Lục Nguyên hiểu rõ cái gì gọi là Địa! Ngục! Trần! Gian!

- Ra tay!

Giản Trường Không đánh ra công kích, giản của gã như một ác giao thò ra ngoài, đây chính là một chiêu trong Giản Phệ Kiếm Lưu. ác giản xuất giản, chiêu này thật như là một con ác giản xuất giản vậy. Mới vừa thì triển đã có mùi cực kỳ hung ác, hơn nữa cái loại hung tợn này dần tăng cường.

Mà Giản Trường Không vừa đánh ra một chiêu này có có một người giản chi văn minh phối hợp, đánh ra Giản Long Thăng thiên, thật là giản như rồng bay lên trời. Một cái đánh ra giản một cái thăng thiên, hai chiêu liên kết tập kích Lục Nguyên.

Hơn nữa bây giờ ra tay không chỉ là hai người này.

Mười tám người khác cùng ra tay.

Phong chi văn minh có người dùng Phong Thần Bách Bộ thứ ba mươi sáu bước, Phong Chi Phiêu Miểu, sử dụng chiêu này gã sẽ biến mất trên trời rồi đột ngột xuất hiện, ngươi không biết rốt cuộc hắn ở đâu, không thể tỏa định vị trí người này. Nhưng hắn có thể tấn công ngươi cực kỳ đáng sợ. Phong Thần Bách Bộ, càng đến mặt sau càng kinh khủng, nghe nói một trăm bước là đào thoát hủy diệt, hủy diệt ý chỉ hủy kỷ nguyên. Nghe nói năm đó người sáng tạo ra bộ Phong Thần Bách Bộ muốn dùng một trăm bước đào thoát kỷ nguyên hủy diệt, thật là tình hình không thể tưởng tượng.

Rồi có người phong chi văn minh lấy ra tuyệt học Phong Liệt Bách Thức. Cái gọi là Phong Liệt Bách Thức kỳ thực là học cùng Phong Thần Bách Bộ, nhưng danh tiếng không lớn bằng Phong Thần Bách Bộ. Tuy nhiên, Phong Thần Bách Bộ là chiêu thức tăng tốc, còn Phong Liệt Bách Thức là hoàn toàn công kích. Phong Liệt Bách Thức chính là muốn đem gió không ngừng phân liệt, dùng đủ các loại phân liệt phong, hủy diệt phong để diệt trừ đối thủ.