Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 565: Trung Tháp (thượng)




Nhưng khiêu chiến lâu thì sôi sục.

- Tà Kiếm Tiếu Sát tam thức của Đông Tà ngay cả đón một thức cũng khó.

- Độc của Tây Độc có thể độc chết hỗn động cảnh bị thương.

- Ma khí của Nam Ma có thể kéo người vào ma đạo vô cùng hắc ám.

Bắc Tiên có tiên pháp huyền diệu vô cùng, còn trên ba người trước.

- Bốn người họ vậy mà thua, dù là Đông Tà hay Tây Độc, dù là Nam Ma hoặc Bắc Tiên đều thua vào tay Kiếm Môn Lục Nguyên.

- Khoa trương quá đi.

- Nghe nói bốn người đều bị Lục Nguyên đập thành hình dạng thịt nát, may là hắn nương tay, chỉ cần đưa vào chút chân khí có tính phá hư, tứ đại cao thủ tọa trấn lầu này toàn bộ chết hết, không còn một mống.

- Quá hùng mạnh, đúng rồi, giờ hắn thắng ba nhiêu trận?

- Giờ hắn đã thắng ba ngàn trận rồi, ngay cả Đông Tà, Tây Độc, Nam Ma, Bắc Tiên tứ đại cao thủ đều chắn không nổi thì còn ai chặn lại được? Một đường khí thế không bị cản trở đã hơn ba ngàn trận, nay hắn đứng ở tầng một trăm.

Lục Nguyên đứng trên tầng lầu cao một trăm nhìn xuống mặt đất dưới chân. Đứng ở tầng một trăm nhìn thành trì khá là nhỏ bé.

Mình cần liên tục thắng ba vạn trận, mới thắng có ba ngàn trận, giờ chỉ là bắt đầu mà thôi.

Ở phía sau còn có các đường cao thủ tiến đến, nhưng mặc kệ là cao thủ nào mình sẽ thắng hết. Trận chiến này sẽ gặp gỡ hết các anh hào dưới hỗn động cảnh, cũng giúp mình luyện thành Kiếm Thắng Đan.

- Phải rồi, các ngươi có nghe nói bánh thịt chưa?

- Bánh thịt, nghe nói là đồ ăn?

- Vậy là các ngươi không có kiến thức rồi.

- Thế ngươi nói bánh thịt là cái gì?

- Có nghe qua Đông Tà, Tây Độc, Nam Ma, Bắc Tiên không?

- Đương nhiên nghe nói, chẳng phải là tứ đại cao thủ tọa trấn khiêu chiến lâu sao, nghe nói bốn vị này có tuyệt học riêng, dù là Nam Ma yếu nhất cũng có bản lĩnh. Bắc Tiên thì tiên pháp huyền diệu, nghe nói BắcTiên học là tiên pháp của tiên cổ văn minh, cực kỳ đặc biệt, có thể dính dáng chút với tiên cổ văn minh thật khiến người hâm mộ.

Người này hâm mộ nửa ngày đột nhiên phản ứng lại, hỏi:

- Đúng rồi, ngươi nói tứ đại cao thủ khiêu chiến lâu ai mà không biết, có liên quan gì đến bánh thịt chứ?

- Tại ngươi không biết đó thôi, gần đây có người mới khiêu chiến, vào trong khiêu chiến lâu đối chiến ông Tà, Tây Độc, Nam Ma, Bắc Tiên. Ngươi đoán kết cục gì?

Người nói hiển nhiên đang thả mồi câu.

- Kết cuộc gì?

Không chút nghi ngờ, người nghe thành công bị gợi lòng tò mò.

- Ha ha, nói đến vui lắm.

Người này bắt đầu cười hai tiếng khiến người nghe sốt ruột rồi mới từ từ nói:

- Đầu tiên là Nam Ma đấu với Lục Nguyên, bị đánh thành bánh thịt. Tiếp theo Đông Tà lên, thành bánh thịt. Tiếp theo nữa Tây Độc lên, lại là bánh thịt. Cuối cùng Bắc Tiên lên, vẫn là bánh thịt.

- Mặc kệ tứ đại cao thủ đánh thế nào, giãy dụa ra sao, cuối cùng vẫn trốn không thoát, biến thành miếng bánh thịt.

- Không phải chứ, tứ đại cao thủ mạnh lắm đấy, sao biến thành bánh thịt được?

- Đúng thế, đây chính là truyền thuyết bánh thịt gần đây.

- Nhân vật cường như vậy thì ta phải đi khiêu chiến thành nhìn xem sao.

- Cùng đi đi, ta cũng muốn xem người thắng tứ đại cao thủ tròn méo thế nào.

Các phương, vô số giáo phái trăm đại châu gần đó nghe nói truyền thuyết bánh thịt xong rất nhiều đại đạo cảnh cửu tầng, thập tầng không hẹn mà cùng lợi dụng truyền tống trận đi khiêu chiến thành. Có người thực lực không đủ chỉ muốn nhìn phong thái của Lục Nguyên, muốn xem kẻ đánh tứ đại cao thủ thành bánh thịt có phong thái như thế nào.

Người thực lực mạnh thì muốn gặp gỡ Lục Nguyên một phen, có đơn thuần muốn đấu với siêu tân tinh cao thủ Lục Nguyên, có người có dã tâm to lớn, muốn thắng Lục Nguyên sẽ một hơi nổi danh trăm châu biết. Nổi danh trăm đại châu là việc rất nở mặt.

Vô số người chạy đến khiêu chiến thành.

Trong phút chốc khiêu chiến thành vì truyền thuyết bánh thịt mà vô cùng náo nhiệt.

Nhiều người chạy đến thì Lục Nguyên cũng nghênh đón càng nhiều đối thủ, kỷ lục liên tục thắng không ngừng dần lên. Ba ngàn một trăm hai mươi mốt trận thắng, ba ngàn hai trăm năm mươi ba trận thắng, ba ngàn ba trăm sáu mươi ba trận thắng, ba ngàn năm trăm trận thắng, bốn ngàn trận thắng, kỷ lục chiến thắng không ngừng tăng cao, một đường chiến thắng là loại sung sướng cỡ nào.

Trong khi hắn thắng nhiều như vậy có một đội người tiến vào khiêu chiến thành. Đội người đó nhân số không nhiều, đó là đội đến từ văn minh bình thường. Đội người này chỉ có vài người mà thôi, trong đó một người là công tử áo trắng khí chất cao quý, công tử hành động toát ra quý khí. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Mộ Dung Hoàng Phục.

Không sai, chính là xuất thân từ Mộ Dung quốc, Mộ Dung Hoàng Phục.

Năm đó trong trăm quốc thử thách gã thứ hạng thứ bốn mươi hai, sau đó bị phân đến một văn minh bình thường.

Trước khi gã vào trung ương thiên triều, nguyện vọng lớn nhất là có thể thắng Lục Nguyên. Vốn trước khi trăm quốc thử thách thực lực của gã ở trên Lục Nguyên, tại Việt Lộc Sơn luôn đè đầu hắn, ai ngờ rằng trong trăm quốc thử thách thua thảm Lục Nguyên. Người luôn đạp dưới chân nhảy lên đỉnh đầu mình.

Cho nên Mộ Dung Hoàng Phục xem Lục Nguyên thành mục tiêu số một của mình, vào trung ương thiên triều rồi là có thể tiến vào văn minh bình thường, Lục Nguyên chỉ tiến vào một Vô Thượng Đại Giáo không quan trọng, dựa vào điều này mình có tự tin thắng Lục Nguyên.

Mộ Dung Hoàng Phục ở trong văn minh điên cuồng luyện công, lại được cơ duyên to lớn, mấy ngày hôm trước đã đến đại đạo cảnh thập tầng. Gã hưng phấn xuất quan, kết quả nghe tin về truyền thuyết bánh thịt. Lúc mới nghe gã không hiểu ẩn ý, nghe giải thích xong mới hiểu ý nghĩa truyền thuyết bánh thịt.

Khi những người khác chấn kinh Lục Nguyên cường đại, Mộ Dung Hoàng Phục rối rắm ở hai chữ Lục Nguyên.

Cho nên gã lặng lẽ tìm mấy sư huynh đệ cùng đến đây, muốn chứng minh xem Lục Nguyên này có phải là Lục Nguyên mục tiêu mà mình muốn đuổi theo.

Mộ Dung Hoàng Phục đến, gã lập tức chạy đến khiêu chiến lâu.

- Trận thứ bốn ngàn ba trăm, thắng!

Gã chưa vào khiêu chiến lâu đã nghe thanh âm như sấm, đó là giọng lớn cỡ nào, chấn đôi tai Mộ Dung Hoàng Phục đau nhức. Gã không cần hỏi người bên cạnh đã nói, bảo rằng Lục Nguyên đã thắng trận thứ bốn ngàn ba trăm.

Mộ Dung Hoàng Phục đến gần, ngẩng đầu lên.

Ở trên tầng lầu cao thứ một trăm bốn mươi ba, một người áo xanh đứng đó, thân hình hơi cao, có chút ốm nhưng giờ có khí khái vô địch tung hoành bốn phương tám hướng không địch thủ, không sai, chính là khí khái vô địch.

Mộ Dung Hoàng Phục ủ rũ gục đầu xuống.

Không sai, chính là hắn, Lục Nguyên.

Không ngờ trong một Vô Thượng Đại Giáo mà thực lực hắn tăng đến tình trạng đáng sợ cỡ này, bây giờ đã là tung hoành vô địch tại khiêu chiến lâu, liên tục thắng hơn bốn ngàn.

Mộ Dung Hoàng Phục không cam lòng lao vào trong khiêu chiến lâu. Lục Nguyên có thể liên tục thắng bốn ngàn ba trăm trận, mình có thể sao? Qua thật lâu, thành tích của Mộ Dung Hoàng Phục đi ra. Ở tầng thứ nhất khiêu chiến lâu liên tục thắng hai trận liền bị người giải quyết. Mộ Dung Hoàng Phục không cam lòng nhìn hướng một trăm bốn mươi tầng đứng người áo xanh.

Lục Nguyên, tại sao ngươi lại chạy ở phía trước ta.

Không, không, ta nhất định sẽ lại cố gắng.

Trong khi Mộ Dung Hoàng Phục không cam lòng, những người xuất thân từ Kiếm Môn cũng trợn mắt há hốc mồm.