Đây chân chính là nhất long lực!
Lục Nguyên muốn thử xem cái gì gọi nhất long lực!
Dưỡng Ngô linh kiếm cầm trong tay, hắn nói:
- Hảo huynh đệ, nhiệt huyết sôi sục chưa? Đây là chiến với long, dù thắng hay thua nhất định là cuộc chiến sung sướng!
Trước tiên dùng lực luân hồi, nếu là lực luân hồi thì có thể trực tiếp khống chế, sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng Lục Nguyên phát hiện mình vung ra lực luân hồi thì xích long to lớn nhìn hắn như nhìn đồ ngốc.
Không phải lực luân hồi không đủ cường, là một trong thiên địa thập đại thiết tắc, lực luân hồi đã là lực lượng mạnh nhất hiện nay. Lý do lực luân hồi không đáu lại xích long chắc vì pháp lực của mình quá yếu, nghiêm trọng chế ước sức chiến đấu của mình. Tuy nhiên kêu mình từ bỏ là không thể nào.
Lục Nguyên chớp mắt động, đầu óc không ngừng suy nghĩ. Xích long này thử lấy thủy hoàng kiếm đạo tấn công xem. Hắn ở giữa không trung lấy tư thế vô cùng xảo chém ra một thức Tiêu Tiêu Bích Thiên Sầu. Nhát kiếm này cực mỹ diễm, cực sầu, dường như là thiếu nữ hai mươi tám tuổi đang u buồn, như thiếu phụ khuê phòng u oán. Trong vô tận ai oán, Lục Nguyên nhu hợp thủy hoàng kiếm đạo.
Xích long nhẹ lắc đầu, cách thân kiếm của Lục Nguyên gần sát đến không thể sát hơn thì toàn thân hiện một tầng hỏa giáp. Hỏa vốn là hình dạng khí thể, nhìn được nhưng sờ không được, tuy nhiên, hỏa giáp bọc người xích long to lớn thì là thể rắn vô cùng cứng. Có thể luyện lửa thành hình cố định, xích long thật đáng sợ.
Xích Long há mồm phun ra lửa dài, như núi lửa bùng nổ hướng Lục Nguyên. Con Xích Long dài mấy trăm trượng, vuốt rồng cứng chắc như ngọn núi, phun ra lửa đốt bốn phương. Lục Nguyên lập tức lấy bạch đế kiếm đạo tăng tốc, né sang bên cạnh, rồi mới tìm cách phản kích.
Lục Nguyên vừa tránh thoát thì mặt đất chỗ hắn mới đứng bị thiêu đốt, Xích Long này thật là lợi hại, long lực không uổng là long lực. Lục Nguyên dựng kiếm, không bỏ cuộc, chưa đấu đến pháp lực một hơi cuối cùng thì sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Lục Nguyên nằm trên mặt đất thở hồng hộc, trên người hắn có vòng phòng ngự trong suốt, đó là ngọc bội hộ thân vỡ nát. Lục Nguyên thở hổn hển, nhất long lực đúng là nhất long lực, chân long không thẹn là chân long. Thực lực hiện giờ của mình tuy đấu với đại đạo cảnh lục tầng dễ như xắt rau nhưng muốn đối phó chân lòng đại đạo cảnh thất tầng thì vẫn quá khó khăn.
Đây là cực hạn của mình!
Cửa này mình thất bại, nhưng thua không phải chuyện xấu, ngẫu nhiên thua cho mình nhận rõ năng lực, cực hạn bản thân. Mình không phải vĩnh viễn tung hoành bất bại.
Cuối cùng thứ hạng xếp ở thứ mười một.
Sau cửa thứ ba mươi mốt.
Nơi này vốn đứng bốn người.
Bốn người này là tuyệt thế thiên tài.
Ôn tuấn văn nhã Chiết Tử Xung, hành động nóng nảy Phó Xung, diện mạo tuấn mỹ Trầm Vũ, khổ bi khổ tình Tống Bi Phong.
Bốn người trong thế hệ Đại Dung quốc đương thời là kiệt xuất nhất.
Vốn mục tiêu lần này của họ là hướng đến hạng nhất, theo họ nghĩ thì họ là người Đại Dung quốc, nước mạnh nhất phương nam. Theo thông hệ cũ thì bốn người chắc chắn đứng đầu lần này, quốc gia khác không có sức cạnh tranh gì cả. Kết quả ai có ngờ lần này bị đè ép gắt gao, ngay cả sáu hàng đầu họ cũng không vào được.
Sỉ nhục to lớn!
Mặt mũi Đại Dung quốc bị họ đánh mất gần hết.
Lục Nguyên cất bước đi đến cầu thang.
Cầu thang cửa thứba mươi mốt.
Chiết Tử Xung im lặng, Phó Xung trừng mắt, Trầm Vũ tay ngừng lắc quạt, chỉ có Tống Bi Phong càng đang cực kỳ rầu rĩ uống rượu.
Không ngờ ra một người chẳng phải người Đại Dung quốc mà xông đến cửa thứ ba mươi mốt.
Lục Nguyên tới cửa này thì thở ra một hơi, hạng mười một.
Đằng trước Thông Thiên Tháp.
Quốc chủ Đại Dung quốc, Chu Trung Dung chắp tay sau lưng, lão đứng trong sân nhìn xuống toàn trường, một vạn thiên tài ở trước mặt lão, khí thế hỗn động cảnh tỏa ra.
- Các vị, nam cảnh thử thách đến đây là kết thúc, bây giờ có lẽ các ngươi còn không biết rõ thứ hạng cụ thể, bắt đầu công bố xếp hạng của các ngươi. Hai trăm bốn mươi chín hàng đầu có thể tiến vào thử thách cuối.
Nghe đến đây thì mỗi người nghiêm túc lên, giờ là lúc quan trọng.
Nam cảnh hoàn thành hết hai lần thử thách nhưng mọi người chưa biết cụ thể thứ hạng của mình, bây giờ giây phút quan trọng đã đến. Một số người đã định trước sẽ sẽ vào nam cảnh thử thách, cùng một số người chắc chắn rớt đều nhẹ nhàng, còn lại mấy người cực kỳ căng thẳng.
Chu Trung Dung tằng hắng, nói:
- Lão phu bắt đầu báo hạng nhất. Hạng nhất, Bách Bần quốc, Tiêu Phong Hùng, điểm, bảy mươi bảy điểm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạng nhất mới được bảy mươi bảy điểm, cách tròn một trăm điểm khá xa, đủ thấy lần này khó khăn cao đến mức quỷ khốc thần sầu.
- Hạng hai Ỷ Thiên quốc, Ân Vô Kỵ, sáu mươi bảy điểm.
- Đồng hạng hai, Sắc Điêu quốc, Quách Khản, sáu mươi bảy điểm.
- Hạng bốn Cổ Mộ quốc, Lưu Quá, sáu mươi lăm điểm năm phân.
- Hạng năm, Linh Không quốc Hư Không Tử, sáu mươi lăm điểm ba phân.
- Hạng sáu Mộ Dung quốc, Mộ Dung Hoàng Phục, sáu mươi lăm điểm hai phân.
- Hạng bảy, Đại Dung quốc Chiết Tử Xung, sáu mươi ba điểm ba phân.
- Hạng tám Đại Dung quốc Phó Xung, sáu mươi hai điểm chín phân.
- Hạng chín, Đại Dung quốc Trầm Vũ, sáu mươi hai điểm tám phân.
- Hạng mười Đại Dung quốc Tống Bi Phong, sáu mươi hai điểm năm phân.
Từ hạng hai đến mười hiển nhiên là cùng cấp bậc.
- Hạng mười một Tấn quốc, Lục Nguyên, năm mươi ba điểm.
Hạng mười một so với hạng mười kém mười điểm, nhưng số điểm đi ra thì một vạn thiên tài xôn xao. Tấn quốc, ở đâu vậy? Lục Nguyên, ở nơi nào? Mười người trước tại thử thách pháp lực hoặc là thời đại sớm hơn đã nổi danh nam cảnh.
Họ sớm có tiếng tuyệt thế thiên tài.
Tấn quốc Lục Nguyên thì họ chưa từng nghe nói, đa số người chưa nghe cái tên Tấn quốc rốt cuộc ở đâu nữa là.
Một người chưa từng nghe qua tên đoạt hạng mười một, tất cả xôn xao, không phải không phục. Có thể trong tỷ thí như vậy được hạng thứ mười một đó là chân tài thực học, dù không phải là tuyệt thế thiên tài thì cũng gần như thế, làm sao mọi người không phục được? Chẳng qua mọi người muốn biết là rốt cuộc đó là ai? Hỏi thăm lẫn nhau tư liệu Lục Nguyên, chẳng qua kẻ biết hắn vốn không nhiều, hỏi qua hỏi lại mất nửa ngày chỉ có số ít người biết tên, lai lịch của Lục Nguyên.
Mạc Tử Hạc tức đến sắp nổi điên, gã không bao giờ ngờ rằng Lục Nguyên sẽ có thứ hạng như vậy. Cái người hệ Tiên Hoa phong này dám huênh hoang như thế, nhưng không sao, mặt sau còn có thử thách cuối, và tiến vào trung ương thiên triều chúng ta sẽ lại đấu nữa, bổn công tử là Thập Vương phong cao quý, chắc chắn sẽ thắng ngươi.
Mộ Dung Hoàng Phục liếc Lục Nguyên một cái. Lục Nguyên, mũi nhọn của ngươi sắp đâm đến lòng bản chân của bổn công tử rồi ư? Xem ra mình vẫn hơi coi thường hắn. Mộ Dung Hoàng Phục chỉ liếc một cái rồi thôi, chuyển sang đánh giá Tiêu Phong Hùng, đây mới là đối thủ của đường đường Mộ Dung công tử.
Tấn quốc Nguyên Dương Thượng Nhân, Tử Hà Thượng Nhân đều mừng rỡ, họ đều nghĩ e rằng mình không đi vào được hai trăm bốn mươi chín người, nhưng chưởng môn nhà mình có thể xông đến hạng mười một thì mừng lắm rồi. Chưởng môn đúng là chưởng môn, quả nhiên thực lực thâm sâu không phải người thường có thể sánh bằng.