Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 426: Mộc Hoàng kiếm đạo (hạ)




Người Tấn quốc đều xôn xao, dưới trung tầng không biết nội tình sớm sốt ruột, dù là cao tầng cũng hơi vội. Họ biết sức chiến đấu thật sự của Lục Nguyên cường đại, nhưng bây giờ là cửa cuối cùng nam cảnh thử thách, chỉ có hai trăm bốn mươi chín hàng đầu mới có tác dụng, Lục Nguyên đã ở hạng sáu ngàn chín trăm ba mươi mốt, cách hai trăm bốn mươi chín quá xa.

Lục Nguyên sắp thất bại ư?

Thông Thiên Tháp

Tiêu Phong Hùng xông ở phía trước nhất đã đến cửa thứ ba mươi ba. Thành tích của gã vượt xa mọi người, dù là quốc chủ Đại Dung cũng dùng Thủy Kính thuật bắt chặt người này, cảm giác sâu sắc dù người này đến trung ương thiên triều thì cũng là hạng tuyệt thế thiên tài. Bởi vì các nơi thiết lập Thủy Kính châu, Thủy Kính huyện, hai trăm bốn mươi chín quốc gia mọi người gần như tập trung tại đây chú ý Tiêu Phong Hùng, quá hùng tráng. Hàng Long nhị thập bát chưởng phát ra, vài chân long bắn ra khỏi chưởng, khí thế đánh ra nhất lưu, quả thật là kinh thiên động địa quỷ thần.

Chỉ một chữ, cường!

Người khác như Mộ Dung Hoàng Phục, Ân Vô Kỵ, Hư Không Tử, Quách Khản cũng gây chú ý.

- Những người này thật mạnh.

- Đúng đấy, đã cường đến cực hạn.

- Không ngờ có nhân vật mạnh mẽ như vậy, thật là tuyệt thế thiên tài tụ tập một chỗ.

- Trước kia dù là đợt nào thì không có nhiều tuyệt thế thiên tài đến thế, đây đúng là năm số mạng.

Mọi người đều đang khen những tuyệt thế thiên tài, còn thiên tài thôi thì trong nước dễ thấy, tại đây không chút bắt mắt. Rất nhiều thiên tài mọi người làm sao thấy hết, có người dùng Thủy Kính thuật quét một vòng, pahst hiện ngươi xông cuối cùng còn đang ngừng ở cửa thứ tám thì bật cười.

Xông đến trước nhất đã là ba mươi ba ải, người còn đang xông quan chủ yếu là mười mấy, hai mươi mấy ải, chẳng ngờ có người còn ở cửa thứ tám, đúng là buồn cười.

Không có người để ý người thanh niên còn trại cửa thứ tám tên gọi là gì, bởi vì kẻ như thế chắc chắn bị đào thải rồi, không có một chút cơ hội nào.

Cửa thứ tám.

Trong tay thanh y thanh niên vung trường kiếm, thỉnh thoảng suy tư, Dưỡng Ngô linh kiếm múa may. Lục Nguyên uống hớp rượu đã một lúc, giờ cần yên lặng suy ngẫm. Bây giờ mình đã hoàn toàn năm giữ mộc hoàng kiếm đạo, ngũ đế ngũ hoàng kiếm đạo.

Bây giờ là lúc thử luân hồi.

Luân hồi!

Cái gì là luân hồi?

Từ sinh đến tử là luân hồi, từ xuân đến đông là luân hồi.

Bạch đế! Thanh đế! Hắc đế! Xích đế! Hoàng đế!

Kim hoàng! Mộc hoàng! Thủy hoàng! Hỏa hoàng! Thổ hoàng!

Ngũ đế ngũ hoàng kiếm đạo liên tiếp xuất hiện, trên kiếm hiện ra các hệ kiếm ý, các màu sắc. Lục Nguyên không ngừng thi triển nhiều kiếm ý, trong bầy yêu thú dần sử dụng phát hiện chút uy lực luân hồi, khi ngũ sắc di chuyển thì như xuất một loại lực lượng.

Loại lực lượng này kéo đối phương vào một vòng uy lực vòng tròn quái dị.

Theo kiếm chiêu thi triển, Lục Nguyên lờ mờ cảm giác dưới kiếm của mình dường như xuất hiện ảo ảnh. Mới đầu ảo ảnh nhạt, lờ mờ hư ảo, khó tìm kiếm tung tích, dường như sơ sẩy một cái là sẽ tan biến. Lục Nguyên tập trung luyện, không biết trải qua bao lâu.

"Thời gian một canh giờ ba ngày cuối cùng sắp kết thúc."

Nhắc nhở thời gian đến rồi, Lục Nguyên không chút do dự thi triển kiếm quang, nhanh nhẹn giải quyết đối thủ.

Cửa thứ chín, Lục Nguyên tiếp tục luyện tập, ảo ảnh ngày càng dày đặc.

Cửa thứ mười, Lục Nguyên vẫn đang luyện. Lục Nguyên cảm giác ảo ảnh ngày càng dày, mình lờ mờ cảm giác lực lượng quái lạ trên kiếm, dường như có thể lôi kéo đối phương vậy. Những yêu thú dưới kiếm của mình như rối gỗ dễ dàng bị kéo đến kéo đi.

Đây là…lực luân hồi!

Trong chớp mắt, Lục Nguyên dường như nhìn đến trong không trung xuất hiện một cánh cửa.

Cánh cửa mang theo hơi thở viễn cổ hồng hoang, hoang sơ, dường như tuyên cổ vĩnh viễn tồn tại. Cánh cửa khép chặt, dường như có vô số hoa văn, những hoa văn phức tạp mà huyền bí, cái này khác với thiên địa lúc pháp lực tăng một đại cảnh giới.

Đương nhiên cánh cửa vĩ đại, hùng vĩ, tuyên cổ, hoang sơ này không kém hơn thiên địa.

Từ từ mở ra.

Vô cùng vô tận thiên địa pháp tắc từ trong đó chảy ra, đây là kỷ nguyên chi, tất cả thiên địa pháp tắc trong kỷ nguyên chi đều tràn ra ngoài, cùng nguyên khí pháp lực giữa thiên địa chảy ra thiên địa thì trong kỷ nguyên chi là vĩ đại nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dường như Lục Nguyên cảm giác trên đỉnh đầu mười loại kiếm quang xoay chuyển, kỷ nguyên chi này cùng mười luồng sáng đối ứng, kêu gọi lẫn nhau.

*Àm!* nổ tung! Không phải lúc mới bắt đầu nhỏ bé mà cực kỳ to lớn.

Vô số kiếm ý ở trên không trung bắt đầu tổ hợp. Lục Nguyên thấy thiên địa pháp tắc tràn ra từ trong kỷ nguyên chi bắt đầu chuyển động, dường như hợp thành một luân hồi! Đây là luân hồi! Lục Nguyên nhìn thấy từ xuân đến đông luân hồi, từ sinh đến tử luân hồi, từ kim đến mộc cuối cùng đến thổ ngũ hành luân hồi, nhìn thấy con người từng kiếp từng kiếp luân hồi.

Đây chính là luân hồi, một trong thập đại thiết tắc luân hồi.

Lục Nguyên thậm chí trông thấy ở không trung như có chữ luân hồi bàn to lớn ẩn chứa trăm triệu cổ xưa. Trong luân hồi bàn dường như có vài tiểu thiên thế giới, vô số chủng tộc ở trong luân hồi, trời, người, Aula, súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục đều ở trong lục đạo luân hồi.

Đương nhiên bây giờ mình nắm giữ chỉ là lực luân hồi, muốn tới trong truyền thuyết luân hồi bàn, luân hồi vài tiểu thiên thế giới thì còn rất xa xôi.

Lúc này Lục Nguyên thấy càng xa xôi xa xăm, dường như đằng sau kỷ nguyên chi có vài loại có thể bằng với lực lượng luân hồi, nhưng cụ thể bao nhiêu loại cường đại cỡ nào, mặt mũi lực lượng đó ra sao thì không thấy rõ. Rốt cuộc có một ngày mình sẽ thành kiếm thần, để kỷ nguyên chi này triệt để mở ra vì mình.

Kỷ nguyên chi chậm rãi biến mất, trong cõi trời đất đến vĩ đại chỉ có luyện thành thập đại thiết tắc mới đánh mở thiên địa, trong toàn thế giới có thể làm nó mở ra không nhiều.

Thiên địa vĩ đại nhất, cổ xưa nhất, hai cánh cửa kỷ nguyên chi thiên địa theo thiên địa sin hra, cai quản kỷ nguyên nguyên khí. Kỷ nguyên chi cai quản kỷ nguyên thiên địa quy tắc, nghe nói trong truyền thuyết có một vĩnh hằng chi có thể phá diệt vô số kỷ nguyên cũng không tổn hại, nghe nói đó mới là vĩnh hằng chân chính, lâu dài so với thiên địa chi kỷ nguyên còn xưa hơn.

Thiên địa phá mà ta không phá, thiên địa tổn mà ta không tổn.

Lục Nguyên thức tỉnh, kiếm ra khỏi tay. Mấy chục con yêu thú quanh người hắn cùng đứng một chỗ, chúng thực tình khó thể kháng cự luân hồi lực dưới kiếm Lục Nguyên, bị lực luân hồi kéo đụng cùng một chỗ. Kỳ thực pháp lực của Lục Nguyên vẫn không đủ sâu, lực luân hồi chỉ có thể kéo chúng, đến mặt sau lực luân hồi cường đại thì thậm chí có thể dẫn người vào tử cảnh, dẫn đến kiếp sau hoặc là kiếp trước của một người.

Bây giờ rốt cuộc tôi luyện xong rồi, mình có thể xông quan đi.

Bây giờ mình ở cửa thứ mười, tổng cộng có năm mươi bốn cửa, mình còn rất sớm.

Lục Nguyên thông qua cửa thứ mười, đến chỗ cầu thang, phát hiện có hai, ba trăm người tại đây, xem ra cửa này đào thải hai, ba trăm người, thật là loại trừ cực kỳ kịch liệt.

Lục Nguyên tại đây nhìn thấy Hồi Phong Thượng Nhân, đi qua kêu một tiếng:

- Hồi Phong sư bá.