Tại một ngoại tuyệt địa của trung ương thiên triều, Tiên Chi Tử đang ngồi xếp bằng. Lần này anh ta bị thua trong tay Lục Nguyên một trận, đối với Tiên Chi Tử mà nói, đây là chuyện vô cùng nhục nhã và đáng xấu hổ. Hiện nay anh ta bắt đầu bế quan, định dùng tốc độ nhanh nhất đạt tới văn minh cảnh. Một khi đạt tới văn minh cảnh, liền có thể đi lấy địa thư và cây nhân sâm.
Địa thư kia, chính là tiên thiên linh bảo, hơn nữa là cấp bậc khá cao trong số tiên thiên linh bảo. Cũng không thấp hơn so với mấy loại như Bàn Cổ Phiên.
Còn cây nhân sâm ăn quả, thực tế là một thiên địa thần vật, có thể gia tăng pháp lực.
Tiên Chi Tử tin tưởng mình nhất định lấy được hai thứ này, có thể mạnh mẽ tiến tới.
Đương nhiên, sau khi thực lực mạnh mẽ cũng không giao đấu trực diện với Lục Nguyên. Lục Nguyên quá hung hãn, hung tàn, đến lúc đó mình có thể đâm sau lưng Lục Nguyên, không giết được Lục Nguyên thì không dừng tay.
Phượng Cổ văn minh chính là mọt trong các cổ văn minh.
Cổ văn minh này không nổi tiếng lắm đối với người thường, nhưng ở trong thế lực cấp văn minh, chính là rất nổi tiếng.
Dù sao, nơi này là cổ văn minh.
Hơn nữa có Phượng Hậu văn minh chi chủ. Phượng Hậu văn minh chi chủ vốn là nhân vật nổi tiếng sánh ngang với tổ long năm đó. Cho dù thực lực không bằng tổ long, nhưng cũng là một trong những người mạnh nhất trong thiên địa.
Con đường đi tới Phượng Cổ văn minh phía trước, tên là Đạp Thiên đồ.
Đạp trời dưới chân, đủ thấy khí khái của Phượng Cổ văn minh.
Đương nhiên, "đạp" này chính là "thiên" của kỉ nguyên, chứ không phải "thiên" vĩnh hằng.
Kỷ nguyên chi thiên là tiểu thiên của kỉ nguyên, chỉ có thể tồn tại trong một kỷ nguyên.
Còn vĩnh hằng chi thiên thì là vô cùng vô tận, vô số kỷ nguyên.
Cả con đường Đạp Thiên đồ tổng cộng có 999999 bậc cầu thang tạo thành. Số này vừa đúng là con số cực lẻ, mà kỳ âm ngẫu dương, số bậc thang của cả con đường Đạp Thiên đồ đều có cái huyền diệu riêng. Mà 999999 bậc cầu thang này, mỗi bậc đều là tuyết trắng mà không có màu gì khác. Bất luận màu gì đặt lên trên cũng không thể làm vẩn đục cái màu này chút nào.
Một bậc cầu thang của Đạp Thiên Đồ rộng chừng 30 trượng, hai đầu có cột bảo vệ. Phía trên cột bảo vệ đặt rất nhiều loại hoa, cả con đường Đạp Thiên Đồ, trông rất tuyệt vời.
Xưa nay Đạp Thiên Đồ đều đóng cửa, rất ít người tới lui.
Nhưng hiện nay, người đi qua Đạp Thiên Đồ không ít, rất nhiều người đều tới buổi lễ, bởi vì thanh nữ của Phượng Cổ văn minh chính thức xuất hiện.
Phượng Cổ văn minh, thất nữ chưởng thiên, đây là một câu mà phần lớn mọi người đều biết.
Thanh nữ, một trong thất nữ, vị trí cực cao.
Mà hiện nay rất nhiều người đều biết, lần này xuất hiện hai thanh nữ, hai người này sẽ đấu, ai thắng thì sẽ có được vị trí thanh nữ. Hơn nữa rất nhiều nhân vật có thế lực cấp văn minh, cũng biết lần này không chỉ là tranh chấp vị trí thanh nữ, mà là tranh chấp về xu thế khả năng hiện nay của nhân vật lớn Phượng Hậu văn minh chi chủ.
Mọi người đều biết, Phượng Cổ văn minh chi chủ vẫn luôn trung lập.
Đồng thời, hình thức của trung ương thiên triều hiện nay, cũng ngày càng nghiêm túc. Pháp Cổ và Vũ cổ đối với bên Hoang cổ, Phật cổ, Tiên cổ, hình thức đối lập. Chỉ cần không phải là kẻ mù thì sẽ nhìn ra. Tương lai của trung ương thiên triều có thể sẽ có một trận đại chiến của cổ văn minh. Chỉ cần nghĩ một chút liền sởn gai ốc. Đương nhiên, cùng lúc đó cũng có rất nhiều người vui vẻ. Dù sao trên đời này, những người có dã tâm không ít. Thịnh thế thì khó có cơ hội xuất hiện, cần thực lực, cần quan hệ, các mặt, còn trong thời loạn thì xuất hiện dễ hơn nhiều. Thời loạn dù có rất nhiều đại họa sát thân, nhưng cũng lại có rất nhiều cơ duyên. Ví dụ như, nếu trong thời loạn một người văn minh cảnh chết, vậy sẽ có di thể văn minh cảnh có thể những người phía dưới văn minh cảnh được thăng cấp. Còn trong thời thịnh muốn ngẫu nhiên được lên văn minh cảnh thì quá khó.
Đương nhiên, thời loạn còn xa, việc gần hơn chính là cuộc chiến giành ngôi thanh nữ trong thất nữ.
Bởi vì vấn đề tranh thanh nữ, tất cả đại văn minh đều phái người đi xem lễ. Ví như Ngũ đại văn minh, ví như tam thập văn minh bình thường, cơ bản đều phái người tới trước.
- Mọi người nói xem, việc tranh thanh nữ lần này, cuối cùng bên nào thắng?
Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng thanh thuần như một đóa hoa của Hoa chi văn minh, một trong số tam thập văn minh nói. Trên chiếc áo màu trắng của nàng thêu mấy đóa hoa nhàn nhạt, cả người thanh trần thoát tục.
- Phí lời, đương nhiên là Thanh Liên của Miêu chi văn minh.
Một thiếu phụ của Hoa chi văn minh nói:
- Cuộc chiến thanh nữ, so về đầy đủ các mặt. Hai người tiểu Thanh và Thanh Liên thiên phú đều tương đương nhau. Tuy nhiên tiểu Thanh kia xuất thân từ chốn thâm sơn cùng cốc ngoại vực, còn Thanh Liên xuất thân là Miêu chi văn minh. Bản thân tu thành thế giới cảnh, đồng thời còn so chỗ dựa. Tiểu Thanh làm gì có chỗ dựa nào, môn phái của nàng còn chẳng bằng vô thượng đại giáo. Kém cả nghìn lần trăm lần so với vô thượng đại giáo. Sao có thể so với Miêu chi văn minh.
Thiếu nữ mặc áo trắng trông như đóa hoa kia không khỏi khẽ giật mình:
- Còn nhỏ hơn vô thượng đại giáo?
Nhỏ hơn nghìn lần, trăm lần? Vậy chẳng phải nhỏ quá sao?
Đây không phải là giả vờ, mà là thật sự không biết. Trong mắt những người xuất thân là Hoa chi văn minh này, xem ra, vô thượng đại giáo được xếp vào hạng khá thấp. Sao còn có thể có thứ hạng thấp hơn nhiều cái thứ hạng thấp như vậy.
- So về thực lực cá nhân, so về chỗ dựa hậu trường, tiểu Thanh đến của ngoại vực kia đều quá kém. Nghe nói tiểu Thanh và Lục Nguyên gần đây rất nổi tiếng, có chút dính líu.
Một thiếu phụ của Hoa chi văn minh nói.
Nghe nhắc tới Lục Nguyên, thiếu nữ áo trắng kia mắt sáng ngời:
- Lục Nguyên?
Sự liên quan này nàng cũng từng nghe nói. Khi đó Hoang cổ văn minh chi chủ ra tay muốn giết Lục Nguyên, hơn nữa còn tập hợp người của rất nhiều văn minh lại, chuyện này nổi tiếng trong trung ương thiên triều. Mà khi đó cũng thể hiện người phụ nữ nhân duyên của Lục Nguyên dấu diếm khá tốt.
Còn Lục Nguyên là nhân vật nhanh chóng thành danh nhất, cơ bản là trong số những người trẻ tuổi của trung ương thiên triều, nhiều người sùng bái nhất chính là hai nhân vật, Hoang chi tử và Lục Nguyên. Tiếp đến là Tiên chi tử, Vũ chi tử.
- Hoa chi văn minh của chúng ta và thế lực mà Lục Nguyên thuộc vào là đối địch. Ngươi coi chừng một chút.
Thiếu phụ giọng điệu nghiêm trọng. Thiếu nữ lè lưỡi, nói:
- Lục Nguyên chẳng qua có vài phần thực lực, tuy nhiên không thành văn minh. Rốt cục cũng chỉ là con sâu cái kiến. Hắn tuy là Thiên bảng tối cường, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thiên bảng tối cường. Gần đây hắn lại bị Hoang ưng văn minh phó chủ đuổi giết. Bản thân còn khó giữ. Dù hắn có thể giữ được mạng thì sao nào. Hắn có thể địch được với Miêu chi văn minh sao. Miêu chi văn minh mặc dù là xếp từ dưới lên trong số ba mươi văn minh, nhưng tốt xấu gì cũng là một văn minh. Vốn không phải một Lục Nguyên cỏn con có thể địch lại được.
- Đáng tiếc Thiên bảng gần đây hỗn loạn. Nói cách khác, hiện tại đám người Tiên chi tử, Vũ chi tử, Pháp chi tử, chỉ e cũng gia nhập trong Thiên bảng.
Thiếu nữ cắn môi nói. Đây là một việc phát sinh gần đây. Thiên bảng hỗn loạn bất kham, vô số tin tức truyền vào. Thiên bảng bài danh tạm thời biến mất, cũng không biết do nguyên nhân gì.
Trên con đường Đạp Thiên Đồ, cũng chỉ có người của Hoa chi văn minh, còn có người của rất nhiều văn minh khác.
Đồng thời còn có một người thanh niên mặc áo xanh.
Người thanh niên áo xanh này đi tới đó, một thân pháp lực như thể khá nhẹ, người thanh niên áo xanh cầm một hồ lô rượu trên tay.
Túc một tiếng lại uống một ngụm, lúc này Lục Nguyên đã đạt tới văn minh cảnh, hơn nữa là nhị kỷ nguyên, đã là một trong số ít cường giả trong thiên địa. Một thân thực lực khá kinh thế hãi tục, tuy nhiên càng đến văn minh cảnh, Lục Nguyên càng phản phác quy chân. Thoáng vừa thu lại khí thế toàn bộ tiêu tán, hoàn toàn không có khí thế làm cho người ta sợ hãi của Hoang Ưng văn minh phó chủ khi đó, giống như một người thế giới cảnh bình thường.
Lục Nguyên nghe người bên cạnh nghị luận, xem ra thế cục của Tiểu Thanh lúc này thật đúng là không ổn.
Tuy nhiên mình đã đến, thế cục tự nhiên sẽ không thể không ổn.
Thiên Bảng hỗn loạn sao? Rút cục phát sinh sự việc gì, Thiên bảng hỗn loạn.
Lục Nguyên đi theo cầu thang, cuối cùng đi tới bậc cao nhất của 990000 bậc cầu thang. Lúc này một cái cửa vô cùng lớn hiện ra, thế giới chi môn cao đến ngàn trượng, rộng mấy trăm trượng, rộng lớn vô cùng. Mà phía trên thế giới chi môn treo cả ánh trăng và phượng hoàng. Điêu khắc trên cửa rất tỉ mỉ và rườm rà, một pháp lực rất lớn từ phía trên truyền tới.
Lúc Lục Nguyên đi tới cửa lớn, phát hiện cửa lớn này còn phải kiểm tra, từng người vào Phượng Cổ văn minh đều phải kiểm tra. Cơ bản phải báo cáo tên, đến từ đâu, mới có thể tiến vào trong. Cũng không phải chó mèo nào cũng có thể tiến vào Phượng Cổ văn minh. Ít nhất phải thuộc thế lực văn minh mới có thể tiến vào Phượng Cổ văn minh, vô thượng đại giáo căn bản không đủ tư cách.
Rốt cục tới phiên Lục Nguyên. Lục Nguyên lấy ra ngọc bài thân phận, người bảo vệ ở đây là nam. Tại Phượng Cổ văn minh, địa vị của nam thấp hơn một chút, làm những công việc bảo vệ. Bảo vệ nam kia nhận lấy ngọc bài thân phận.
Bài, vừa nhìn liền nói kiểu:
- Vô thượng đại giáo, Phượng Cổ Văn Minh không chào đón vô thượng đại giáo, vân vân…đợi đã, ngươi là kiếm môn Lục Nguyên.
Những người khác của vô thượng đại giáo không có tư cách vào Phượng Cổ văn minh, nhưng Lục Nguyên thì khác. Lục Nguyên hiện nay là Thiên bảng đệ nhất trước khi Thiên bảng hỗn loạn. Có thể đứng ở vị trí thứ nhất của Thiên bảng, đây đâu phải nhân vật đơn giản, đều rất oai. Đương nhiên không bằng văn minh cảnh, nhưng là dưới văn minh cảnh, cũng có thể nói là rất hoành tráng rồi.
Mà những người bên cạnh cũng đều tập trung ánh mắt tới, toàn bộ quan sát Lục Nguyên. Danh khí của Lục Nguyên quá lớn, thiếu nữ áo trắng kia của Hoa chi văn minh ánh mắt càng sáng lên. Nàng phát hiện thần tượng của nàng rồi. Mặc dù Hoa chi văn minh và thế lực của Lục Nguyên là hai thế lực đối địch, nhưng thiếu nữ áo trắng kia vẫn rất sùng bái Lục Nguyên.
- ồ, đây là Lục Nguyên?
- xem ra khí thế toàn thân cũng không mạnh lắm.
- Đúng vậy, kém rất nhiều so với Tiêu quan tài vị trí thứ mười một trong Thiên bảng cự đầu. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Tuy nhiên Thiên bảng đệ nhất, chỉ sợ không phải chuyện đùa.
- Không phải nghe nói Hoang Ưng văn minh phó chủ đang đuổi giết hắn sao?
- Lục Nguyên này lại trốn được, rõ ràng có thể trốn khỏi Hoang Ưng văn minh phó chủ, thế là giỏi rồi.
- Nghe nói là Vũ Yến văn minh phó chủ giúp đỡ, bằng không dựa vào thực lực của Lục Nguyên, làm sao có thể chạy trốn khỏi Hoang Ưng văn minh phó chủ. Sát nhân văn minh cảnh, ngoại trừ văn minh cảnh, làm gì có ai chống đỡ được.
- Lục nguyên lần này tới là muốn giúp tiểu Thanh đoạt ngôi vị. Nhưng hắn có thể giúp được gì, chỗ dựa của Thanh Liên đó quá lớn quá lớn.
Qua thế giới đại môn của Phượng Cổ văn minh, Lục Nguyên bước chân vào bên trong Phượng Cổ văn minh.
Mà hắn vừa bước vào Phượng Cổ văn minh, chỉ nhìn kết cấu của Phượng Cổ văn minh, chỉ thấy chính giữa Phượng Cổ văn minh có một đại lục cực lớn có thể dung nạp rất nhiều tinh thần. Còn trên đỉnh đầu hàng ngàn tinh thần đang trôi bồng bềnh. Hàng ngàn tinh thần này giống như hàng ngàn bậc cầu thang chỉ hướng về điểm cao nhất. Ở điểm cao nhất còn có một khối đại lục nhỏ hơn một chút.
- Đại lục lớn phía dưới này gọi là Phượng chi đại lục. Còn đại lục nhỏ hơn phía trên gọi là Phượng thủ đại lục. Phượng chi đại lục ở phía dưới là nơi ở của phần lớn người của Phượng cổ văn minh. Còn Phượng thủ đại lục phía trên, là nơi ở chỉ dành cho Phượng cổ văn minh chi chủ của Phượng cổ văn minh, và thất nữ.
Chẳng biết lúc nào, Pháp Chi Tử, toàn thân đầy pháp thuật khí tức, tựa như mềm yếu mà lại tuấn tú, có chút giống với Tiên Chi Tử, đã tới bên người Lục Nguyên, giới thiệu. Tuy nhiên Lục Nguyên cũng quen với Pháp Chi Tử, biết rõ Pháp chi tử và Tiên chi tử chỉ là giống nhau về diện mạo, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn khác nhau.
Tiên Chi Tử người này là một tiểu nhân âm độc, bên ngoài tỏ ra là một người tốt, nhưng thích nhất là âm thầm hại người.
Còn Pháp Chi Tử, lại không phải là người như vậy. Anh ta là một người thích nghiên cứu Pháp thuật, thường xuyên tự giam mình bên trong tù, tập trung nghiên cứu nhiều năm pháp thuật căn bản không gặp ai. Đương nhiên, anh ta cũng không thể tự bế, giao tiếp với mọi người hoàn toàn bình thường. Pháp Cổ văn minh cũng không muốn người mà mình vất vả bồi dưỡng lại thành một người tự giam mình.
Quan hệ của Pháp chi tử và Lục Nguyên cũng khá tốt. Thứ nhất, hai người từng liên thủ đối địch ở văn minh thánh địa. Thứ hai, Lục Nguyên ở Pháp Cổ văn minh khá lâu, Lục Nguyên và Pháp Chi Tử cũng từng nghiên cứu vài thứ cùng nhau, cùng giao đấu vài lần. Pháp chi tử nói:
- Thiên Bảng ấy, làm được thì thật không phải chuyện tầm thường. Đánh bại Hoang chi tử rất đau. Từ lâu tôi đã không vừa mắt với Hoang Chi tử rồi.
Nói một cách đơn giản, vốn là áp lực của Hoang Chi tử với Pháp chi tử là rất lớn. Khí vận thất tử, từ lâu đã có cách nói, lục tử khác của Khí vận chi tử toàn bộ chỉ là những ngôi sao làm nền cho Hoang chi tử mà thôi. Hoang Chi tử mới là ánh trăng sáng.
Nếu chỉ là cách nói thì cũng thôi đi. Tuy nhiên, Hoang chi tử lại thực sự cường đại như vậy.
Cho nên, cho tới nay, áp lực của Hoang chi tử đối với mấy người đám Pháp chi tử tương đối lớn.
Tất cả mọi người hy vọng Hoang chi tử có thể bại một lần, nhưng đáng tiếc, Hoang chi tử chưa bao giờ bại, là chiến thần hoàn mỹ vĩnh viễn.
Pháp chi tử, Vũ chi tử, Ma chi tử, và Tiên chi tử, có ai là không sống dưới bóng của Hoang chi tử.
Ví như Tiên chi tử đầu phục Hoang chi tử.
Còn Hoang chi tử luôn tung hoành bất bại. Áp lực luôn tồn tại. Đến tận trước đây không lâu, Lục Nguyên đánh bại Hoang chi tử, phá vỡ hình tượng chiến thần bất bại của Hoang chi tử. Áp lực trong lòng bọn Pháp chi tử mới giảm nhẹ. Tận sâu trong lòng Pháp Chi tử rất cảm kích Lục Nguyên đã phá vỡ kim thân bất bại của Hoang chi tử.
- Thiên Bảng đệ nhất, có cậu đấy.
Pháp chi tử lại khen một tiếng. Hiện tại tin tức Lục Nguyên thành văn minh cảnh còn chưa đồn ra. Lại đang vào thời kì Thiên Bảng hỗn loạn, cho nên mọi người đều cho rằng Lục Nguyên là Thiên Bảng đệ nhất. Không có nhiều người biết Lục Nguyên đạt được văn minh cảnh mà vẫn sống. Có vài người trong tân kiếm thế giới, Chu Thanh Huyền ở Di thất chi địa, Tiên chi tử đang bế quan tấn công văn minh cảnh, còn Vũ Yến văn minh phó chủ đang dưỡng thương.