Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1032: Uy lực Văn Minh cảnh




Đối mặt với một kiếm trước đó, Bát Lăng văn minh phó chủ còn có thể chịu được, nhưng đối mặt với kiếm chiêu hiện tại của Lục Nguyên, vốn dĩ cũng có thể ngăn cản được, nhưng tuyệt chiêu mới lại tuôn ra không dứt, đánh cho Bát Lăng văn minh phó chủ liên tục lui về phía sau, hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Chuẩn xác mà nói, hiện giờ Bát Lăng văn minh phó chủ cực kỳ chật vật, ngay cả chiêu thức mang tính phòng ngự cũng bị Kiếm Đạo chi môn phá hủy.

Trong nháy mắt Lục Nguyên đã đánh tiếp ra Kiếm Cửu, Thất Tình Chi Kiếm! Lúc ở dưới Văn Minh cảnh, Kiếm Cửu cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy lực, chỉ có thể hấp thu cảm tình trong chiêu thức của đối phương, khiến đối phương sinh ra sơ hở mà thôi. Mà Kiếm Cửu, Thất Tình Chi Kiếm bây giờ lại trở nên cực kỳ đáng sợ.

Một kiếm này của Lục Nguyên đánh ra, Bát Lăng văn minh phó chủ phát hiện dường như mình rơi vào trong một không gian tối đen.

Một kiếm đâm thẳng mà đến như tia chớp.

Bát Lăng văn minh phó chủ lập tức muốn né, nhưng sau đó lại nghĩ vì sao mình phải né cơ chứ? Đúng vậy, tại sao mình phải né? Không tránh thì sẽ bị đâm trúng, nhưng đâm trúng thì đã làm sao? Đau? Đau là cái gì? Sẽ chết à? Nhưng chết là cái gì mới được? Bát Lăng văn minh phó chủ lâm vào mê mang,

Đúng vậy, đây là Kiếm Cửu chân chính!

Dưới Văn Minh cảnh, là cướp đoạt cảm tình của kiếm chiêu.

Mà trên Văn Minh cảnh, là cướp đoạt cảm tình của đối phương.

Muốn làm đối thủ thất tình, đem toàn bộ tất cả cảm xúc hoàn toàn cướp đủ. Bát Lăng văn minh phó chủ đã bị tước đoạt hết thảy cảm xúc, hiện giờ ngay cả né tránh cũng quên đi, bởi vì không có bất cứ cảm xúc gì, không sợ đau không sợ chết, tự nhiên cũng chẳng cần né tránh làm gì cho mệt. Nhưng Bát Lăng văn minh phó chủ cuối cùng vẫn là Bát Lăng văn minh phó chủ, lúc này bỗng cắn chặt răng lại, cố gắng thoát khỏi kiếm chiêu của Thất Tình Chi Kiếm. Nhưng hắn làm vẫn hơi chậm một chút, khi kịp phản ứng thì kiếm đã giáp mặt mà đến. Bát Lăng văn minh phó chủ muốn ngăn cản, nhưng lại nhớ đến mình đang bị Kiếm Đạo chi môn khắc chế. Ở thời điểm cuối cùng hắn hơi né ra một chút, nhưng kiếm quang đã xuyên qua bả vai hắn. Một loại máu màu hỗn độn phun ra, đến Văn Minh cảnh thì máu đã không hề là màu hồng nữa, mà là màu của hỗn độn. Loại máu này nếu rơi xuống Địa vị diện, ví như Kiếm Môn trước kia thì sẽ được coi là hi thế trân bảo, đủ cho Kiếm Môn nghiên cứu mấy chục vạn năm. Đây là Văn Minh chi huyết.

Hiện giờ Lục Nguyên đã ra ba chiêu, thương tổn được Bát Lăng văn minh phó chủ.

Lục Nguyên chuyển tay lần nữa, tế ra Kiếm Thập mà gần nhất mình vừa nghiên cứu.

Đúng vậy, đây là Kiếm Thập.

Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương!

Chiêu Kiếm Thập này thật ra là mới sáng tạo cách đây không lâu. Một chiêu này, có hai nơi phát ra.

Đầu tiên là đến từ chính hắn, cùng với Nho gia kiếm thuật. Nho gia kiếm thuật thiên hướng đường đường chính chính, mà chính vì chữ chính này, cho nên kiếm thuật của Nho chi văn minh phó chủ mới có thể dung nạp chữ chính vào đấy. Lục Nguyên chữ chính thật lâu, học tập Nho Đạo kiếm thuật cũng thật lâu, sớm đã hiểu được tinh túy của Chính, tinh hoa của Phương*.

(*Đường đường chính chính phiên âm hán việt là phương phương chính chính, cho nên mới có chữ Phương ở đây)

Mà nơi phát ra thứ hai là Kiếm Viên văn minh phó chủ. Hắn để lại Kiếm Viên chi đạo, đồng thời còn để lại Viên Cực thần kiếm, cùng với chữ Viên. Ở trước đó không lâu trùng kích vào Văn Minh cảnh, Lục Nguyên đã lợi dụng chữ Viên này, cùng với hơn ba mốt vạn kiếm của Kiếm Viên chi đạo hóa thành một kiếm. Một chiêu kia đã đạt được tinh túy của chữ Viên.

Có tinh túy của Phương, lại có tinh túy của Viên. Ở thời điểm xuất kiếm vừa rồi, hắn có chút cảm ngộ, không bằng đem tinh túy của Phương và Viên dung hợp lại, cuối cùng biến thành một chiêu Thiên Viên Địa Phương này.

Một chiêu này, là sự dung hợp tất cả tinh túy trong kiếm thuật của hai vị văn minh phó chủ tám kỷ nguyên, một chiêu này bao dung vạn vật, một chiêu này dường như rất lăng lệ, lại như rất linh hoạt. Trong một chiêu này, bao dung lấy chính bản thân thiên địa.

Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương!

Có thể đem một chiêu này xếp vào Kiếm Thập, tự nhiên có chỗ đáng sợ của nó. Đây chính là những điểm tinh túy nhất trong kiếm thuật của hai vị văn minh phó chủ tám kỷ nguyên a.

Một chiêu Kiếm Thập này của Lục Nguyên, Thiên Viên Địa Phương. Thời điểm nó đánh ra, Bát Lăng văn minh phó chủ nhất thời liền biến sắc. Hắn chưa từng thấy chiêu thức đáng sợ như vậy, cho dù là tuyệt học mạnh nhất của Giản chi văn minh phó chủ cũng không đến mức này. Đây là nói thật, bởi vì kỳ thực Giản chi văn minh phó chủ cũng chỉ là chín kỷ nguyên mà thôi, tuyệt học của hắn không thể vượt qua Lục Nguyên dung hợp hai tuyệt học cực mạnh của hai vị tám kỷ nguyên được.

Chiêu Kiếm Thập này, diệt sạch vạn vật!

Bát Lăng văn minh phó chủ vốn đã bị thương, hiện giờ lại càng cảm thấy không thể chống đỡ. Hắn tế ra tám thanh thần giản, không ngừng chống đỡ trường kiếm trùng kích vào mình, nhưng lại phát hiện trên người đang không ngừng xuất hiện đủ loại vét thương, cắt qua mỗi chỗ trên thân thể.

Chiêu Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương này ý nghĩa vốn là công kích không bỏ qua chỗ nào, trên trời dưới đất, không chỗ tránh né.

Bát Lăng văn minh phó chủ bị thương ngày càng nghiêm trọng.

Đến bây giờ, Lục Nguyên và Bát Lăng văn minh phó chủ đã giao thủ được bốn chiêu, mà Bát Lăng văn minh phó chủ đã cả người là thương, thương thế vô cùng trầm trọng. Nhưng muốn lấy mạng hắn thì vẫn không dễ dàng, mỗi Văn Minh cảnh đều là cường giả vượt qua phạm vi thiên địa, có thể trải qua kỷ nguyên mà vẫn bất tử, nhân vật như vậy rất khó giết. Bát Lăng văn minh phó chủ vẫn còn có thể khổ sở chống đỡ được.

Sao mình có thể chết ở đây được? Chính mình là Văn Minh cảnh cơ mà!

Mình sao có thể chết dưới tay một tên vãn bối của Kiếm đạo được!

- Văn Minh Thiên Tỏa, đi ra cho ta.

Lúc này, Lực Thánh văn minh phó chủ quát dài một tiếng, nhất thời trên hư không xuất hiện một cái Văn Minh Thiên Tỏa. Đây là một cái khóa lớn có màu của hỗn độn, khóa lại Văn Minh, khóa lại Thiên Đạo, khóa lại các loại tuyệt học.

Văn Minh Thiên Tỏa này mang theo khí tức Văn Minh cực kỳ dày đặc, vừa rồi thời gian ra bốn chiêu của Lục Nguyên quá ngắn, mà thời gian Lực Thánh văn minh phó chủ dùng ra Văn Minh Thiên Tỏa cũng rất ngắn. Dù sao hắn cũng là cường giả hai kỷ nguyên chân chính, không phải nửa bước Văn Minh cảnh như Ngọc Hoàng đại đế, hắn vừa học là có thể lập tức thi triển.

Lực Thánh văn minh phó chủ quát dài một tiếng:

- Văn Minh Thiên Tỏa, phá Phù Sinh Nhược Mộng cho ta!

Văn Minh Thiên Tỏa đột nhiên lớn thêm gấp đôi, mà ở trên khóa hiện lên thân ảnh hư ảo của Lục Nguyên. Thân ảnh kia cực kỳ linh động, nhưng thân khóa đột nhiên chuyển động, chiếc khóa hợp lại, đạo thân ảnh kia nhất thời biến mất.

Hai người Vũ Yến văn minh phó chủ và Chu Thanh Huyền đều bị thương nặng, tinh lực hao hết, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Lục Nguyên lấy một địch bốn.

Đây là một kỷ nguyên văn minh phó chủ, đối mặt với bốn văn minh phó chủ khác khiêu chiến.

Từ lúc kỷ nguyên này có lịch sử đến giờ, chỉ sợ vẫn chưa từng có trận chiến nào không công bằng đến vậy.

Một đấu bốn, bốn người kia chiếm ưu thế quá lớn.

Nhưng có đôi khi, thế giới này lại không có công bằng.

Kiếm thuật của Chu Thanh Huyền rất cao minh, sẽ không dưới Kiếm Viên văn minh phó chủ. Nhưng khi thấy Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương của Lục Nguyên thì vẫn không khỏi lắp bắp kinh hãi. Một kiếm này thật sự quá tuyệt vời, nó có thể so sánh với kiếm thuật của Kiếm Đỉnh văn minh chi chủ rồi.

Nhưng bây giờ Văn Minh Thiên Tỏa đã được tế ra, mà thân ảnh vốn cực kỳ linh động của Lục Nguyên chớp mắt đã khựng lại. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Phù Sinh Nhược Mộng bị phá rồi!

Bát Lăng văn minh phó chủ thở phào một hơi, một chọi một với Lục Nguyên quả thật đáng sợ. Trước đó có Phù Sinh Nhược Mộng, Lục Nguyên căn bản mặc kệ sự công kích của những người khác, không ngừng tiến công hắn. Mà hiện giờ loại công kích này rốt cuộc đã kết thúc rồi. Ngay khi Bát Lăng văn minh phó chủ thờ phào, một đạo kiếm quang còn đáng sợ hơn độc xà gấp triệu lần chợt xuất hiện.

Trong sát na đó, Lục Nguyên dùng một phần vạn thời gian đổi sang Lưu Tinh tiên kiếm, dùng ra Tuyệt Sát Nhất Kiếm.

Cô! Hàn! Tịch! Tử! Diệt! Tốc! Tuyệt! Khoái! Độc!

Bát Lăng văn minh phó chủ vừa thở phào một hơi, trong lòng cũng hơi thả lỏng nên chẳng kịp phản ứng. Hắn muốn ngăn cản, nhưng lại bị Kiếm Đạo chi môn áp chế, trong một phần vạn giây, bị một kiếm này trực tiếp xuyên qua tim. Đồng thời, kiếm khí vô cùng sắc bén đã hoàn toàn hủy diệt Bát Lăng văn minh phó chủ. Mà lúc này, trong thiên địa xuất hiện một dị cảnh khó gặp, vô số nguyên khí điên cuồng tản ra từ trên người Bát Lăng văn minh phó chủ.

Hơn nữa, trong thiên địa vang lên tấu nhạc, đây là một giai điệu cực kỳ bi thương, làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn chảy nước mắt. Vào lúc giai điệu này vang lên, thiên như đang rơi lệ, địa như đang đau lòng, thiên địa đồng bi*.

(*thiên địa đồng bi: trời đất cùng bi thương)

Đây là Văn Minh bi ca!

Văn Minh cảnh và dưới Văn Minh cảnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nhân vật dưới Văn Minh cảnh, nếu chết thì coi như xong, thật ra cũng không phải điều gì quá to tát.

Nhưng nhân vật đạt đến Văn Minh cảnh thì lại khác. Một khi chết, đó chính là việc lớn trong thiên địa, sẽ có Văn Minh bi ca được tấu lên, dường như cả thiên địa đều đang vì thế mà bi ai, thương tiếc cho một Văn Minh cảnh mất đi. Trong thiên địa, bất kể là một Văn Minh cảnh xuất hiện, hay là một Văn Minh cảnh vẫn lạc, thật ra đều là việc lớn.

Văn Minh bi ca đều xuất hiện, đại biểu cho Văn Minh cảnh này thực sự đã chết! Hơn nữa, một khi nó đã được tấu lên, bất kể sinh linh nào cũng khó cứu.

Bát Lăng văn minh phó chủ nhìn về phía Lục Nguyên:

- Ta… Ta vậy mà lại chết trong tay ngươi… Ta không cam lòng!

Hắn sao có thể cam tâm được, muốn trở thành Văn Minh cảnh khó khăn đến cỡ nào, trong triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu triệu sinh linh mới có một người trở thành Văn Minh cảnh. Cần thiên phú cực lớn, kỳ ngộ cực lớn, cơ duyên cực lớn, cố gắng cực lớn mới có thể thành công.

Có vô vàn những thiên tài, nhưng vẫn không đạt tới Văn Minh cảnh.

Văn Minh cảnh, cảnh giới cao nhất.

Những người đã đột phá cảnh giới này, đều có thể tồn tại qua nhiều kỷ nguyên.

Làm sao cam tâm chết ở đây được.

- Đương nhiên ngươi phải chết trong tay ta, ngay từ đầu, ngươi đã không ngừng bị ta tính toán. Ngươi không biết sao, vừa bắt đầu ta đã cho ngươi áp lực vô cùng lớn, cho ngươi thương tích đầy mình, nhưng dù như vậy cũng khó giết ngươi, chỉ có khi Văn Minh Thiên Tỏa xuất hiện, ngươi thả lỏng cảnh giác thì mới có cơ hội, ta đã chuẩn bị tốt sát chiêu cho thời điểm đó. Quả nhiên ngươi sẽ chết dưới sát chiêu này, tốt lắm, ngươi có thể chết được rồi.

Lục Nguyên giơ tay lên, đem di thể của Bát Lăng văn minh phó chủ thu vào Tân Kiếm thế giới của mình. Về phần di vật của tên kia, tự nhiên là sẽ do hắn trông coi hộ.

Đây là chiến lợi phẩm đầu tiên khi mình đạt đến Văn Minh cảnh, đồng thời cũng thay Kiếm Đạo trừ bỏ một tên phản đồ. Đối với Kiếm Đạo mà nói, Giản chi Văn Minh chỉ là phản đồ không hơn không kém. Chỉ là tại kỷ nguyên này thì tên phản đồ đó thế mạnh mà thôi, cho nên mới có tình cảnh phản đồ đè ép chính tông, hiện tại rốt cuộc cũng giải quyết một tên.

Văn Minh bi ca chấm dứt.

Mà hết thủy mọi thứ xung quanh dường như đều dừng lại tại giây phút nay.

Văn Minh cảnh, Bát Lăng văn minh phó chủ, vẫn lạc!

Một Văn Minh cảnh vẫn lạc, cũng là một việc khá kinh người.

Hoang Ưng văn minh phó chủ, Tiên chi tử và Lực Thánh văn minh phó chủ đều không kịp phản ứng. Đúng thật là chẳng có ai ngờ rằng một Văn Minh cảnh lại vẫn lạc bất ngờ như vậy, cho dù là Vũ Yến văn minh phó chủ và Chu Thanh Huyền đứng về phía Lục Nguyên cũng đều khiếp sợ nhìn Bát Lăng văn minh phó chủ vẫn lạc.

Trong đầu mọi người chỉ có một ý niệm: Văn Minh chi băng!

Trong lịch sử của kỷ nguyên này, thật ra tổng cộng cũng không vẫn lạc bao nhiêu Văn Minh cảnh, mà hiện tại đã vẫn lạc một người.

Thật lâu, thật lâu sau, sự trầm mặc kéo dài một hồi lâu.

Hoang Ưng văn minh phó chủ quát:

- Lục Nguyên, vừa rồi là ngươi ỷ vào cái Phù Sinh Nhược Mộng chết tiệt đó mới kiêu ngạo được một chút, hiện giờ thì không dễ thế đâu. Phù Sinh nhược Mộng của ngươi đã bị khắc chế, mà ngươi cũng sẽ chết ở đây, bây giờ sẽ thực sự là ba đấu một.

Lúc này thế cục đã thay đổi, Phù Sinh Nhược Mộng không thể dùng, cho nên là ba đấu một.

Cho nên tuy Lục Nguyên có giết Bát Lăng văn minh phó chủ, nhưng thế cục lại càng trở nên ác liệt hơn.

- Ta muốn giết ngươi, Lục Nguyên, ta muốn ngươi hóa thành thịt vụn dưới Bàn Thiên thần phủ của ta!

Tính cách của Lực Thánh văn minh phó chủ vốn đã nóng nảy, hiện giờ Lục Nguyên lại giết Bát Lăng văn minh phó chủ trước mặt hắn, lại càng làm cho hắn giận dữ hơn. Hắn muốn đem Lục Nguyên băm thành thịt vụn.

Hoang Ưng văn minh phó chủ lại đánh ra Ưng Yến Văn Minh Song Sát một lần nữa. Hắn muốn đem Lục Nguyên hoàn toàn hủy diệt, Văn Minh chi ưng, Văn Minh chi yến đồng thời xuất hiện.

Tiên chi tử không nói điều gì, cũng không tỏ thái độ. Hắn thích ám hại người khác, nên tuy không nói gì nhưng Tiên pháp một trăm năm mươi trọng đại địa đã được đánh ra.

Mà Bàn Thiên thần phủ của Lực Thánh văn minh phó chủ cũng hóa thành một đường cong cực kỳ ngắn gọn, mang theo cảm giác muốn khai thiên tích địa bổ xuống. Vì chém giết Lục Nguyên, tam đại văn minh tuyệt sát đều đánh về phía hắn. Hiện giờ đã không có Phù Sinh Nhược Mộng, Lục Nguyên làm sao để ngăn những công kích này đây.

Tam đại tuyệt sát chi chiêu đồng loạt đánh đến, Lục Nguyên thuận tay nâng lên Viên Cực thần kiếm, đồng thời trong tay còn dùng ra chiêu thức vô cùng tinh xảo. Một thức phòng ngự này lấy Viên chi kiếm đạo làm chủ, đồng thời cũng phối hợp hơn ba ngàn một trăm chiêu thức trong đó, quả thực là vô cùng tinh diệu.

Đương!

Tất cả chiêu thức của ba Văn Minh cảnh đều bị một kiếm này của Lục Nguyên ngăn cản.