Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 47




47. Come out

Thời Vũ đu trên người Hứa Nghiễn Sinh một lúc, nhớ tới sau đó sẽ đi ăn, cậu không dám dính quá lâu, sợ có người phát hiện ra.

Thời Vũ ăn cơm nông thôn vài ngày cũng quen, bản thân cậu không kén ăn nhưng thức ăn không hợp khẩu vị sẽ không ăn nhiều, dẫu sao buổi tối mà, ăn ít một chút cũng không sao.

Phòng của Thời Vũ và Trương Minh Phàm nhìn ra con đường bên ngoài lúc bọn họ đi về, nhìn xa hơn có thể thấy một mảnh đồng ruộng, cùng với núi cao phía sau.

Thời Vũ ngồi bên cửa sổ, cầm bảng vẽ bắt đầu vẽ.

Trương Minh Phàm tắm rửa đi ra cũng không thấy lạ, người này mỗi ngày đều phải vẽ hai ba nét, cậu ta cũng đã nhìn qua vài tấm, lúc mới nhìn còn cảm thán một phen.

Cậu ta vừa lau tóc vừa đứng bên cạnh nhìn, một sinh viên khoa tự nhiên nhìn Thời Vũ vẽ các đường nét khác nhau sau đó không hiểu sao một giây tiếp theo đã thành một bức tranh phong cảnh, thật thần kì.

“Này, buổi tối anh ăn no chưa?” Trương Minh Phàm đụng vào chân cậu.

“Chưa no thì cũng vậy.” Thời Vũ thở dài, cất bảng vẽ: “Cơm ở đây chắc cả đời anh cũng ăn không quen, ăn ít một chút cũng tốt, đỡ cho buổi tối khó ngủ”.

Trương Minh Phàm khẽ nói: “Buổi trưa ở trong thị trấn em mua hai cái bánh ngọt nhỏ, anh ăn không? Đồ này cũng không để lâu được, dễ hỏng.”

Mắt Thời Vũ sáng lên: “Em còn mua bánh ngọt?”

“Thấy có một tiệm bánh, không biết ngon hay không nhưng có còn hơn không.”

Cảm xúc của Trương Minh Phàm thay đổi rất nhanh, buổi chiều nói tới chuyện buồn nhưng cũng chỉ ưu tư trong chốc lát, bây giờ tâm trạng cũng đã khôi phục.

Thế là Thời Vũ và Trương Minh Phàm lén lút ăn bánh ngọt trong phòng.

Tuy không tinh tế và thơm ngon như những chiếc bánh ở thành phố, nhưng nó đã là một loại ngọt ngào đối với những người ăn cơm rau dưa hàng ngày như họ.

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ cùng các tình nguyện viên lại tập trung vào công tác dựng lều. Ngày hôm qua trời đổ mưa nhỏ, hôm nay thời tiết trong lành hơn, có lẽ vì thôn này cách thị trấn không quá xa nên mọi người tương đối hiểu rõ về các chứng bệnh bình thường, người tới khám không nhiều, một đám người cũng không bận rộn gì. Bác sĩ Đường ôn nhu săn sóc nhất, lúc không có ai liền kêu các tình nguyện viên ở bên ngoài đi vào trò chuyện uống nước.

Thẳng đến hơn năm giờ chiều, trước cửa có một người phụ nữ trung niên thò đầu vào.

Thời Vũ đứng lên nghênh đón, cô vén rèm xấu hổ cười một tiếng: “Bác sĩ.”

Thời Vũ giúp cô vén rèm, lúc này cô mới hơi khom lưng đi vào.

Cô nhìn quanh lều một vòng, sợ đầu sợ đuôi không biết đang băn khoăn điều gì, trên mặt nở một nụ cười thiếu tự nhiên, tựa hồ có chút ý tứ lấy lòng.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn cô đi đứng bình thường, tay chân không có vấn đề gì, không rõ cô làm sao liền dịu giọng hỏi: “Chị, chị muốn tới thăm khám cái gì đây?”

Người phụ nữ dường như bị câu hỏi làm cho khựng lại, cô tiến lại bàn và từ từ ngồi xuống, nhìn quanh, ngập ngừng không nói nên lời.

Hứa Nghiễn Sinh càng thấy kỳ quái: “Có gì khó xử sao?”

“Bác sĩ à… ” Cô xấu hổ nhìn rất nhiều bác sĩ tình nguyện trong lều, dường như khó nói nên lời.

“Không sao, chị có vấn đề gì có thể nói với tôi.” Bác sĩ Đường nhìn ra cô không được tự nhiên, tưởng là vấn đề giữa phụ nữ, đuổi Hứa Nghiễn Sinh đi, còn mình ngồi xuống với nụ cười ôn hòa.

“Bác sĩ.” Người phụ nữ nói với vẻ ngượng ngùng, mang theo chút chán ghét: “Chỗ các cô, có bác sĩ chữa bệnh thần kinh không?”

Bác sĩ Đường sửng sốt trong giây lát, các bác sĩ khác cũng bối rối, còn các tình nguyện viên thì ngơ ngác nhìn nhau.

Tất cả họ đều đến từ Khoa Ngoại, Khoa Nội, Khoa Chỉnh hình và Khoa Mắt, để điều trị cái cô gọi là bệnh tâm thần phải cần một bác sĩ tâm lý.

Nhưng một số người không chắc bệnh tâm thần mà cô ấy đề cập có phải là bệnh tâm thần hay không.

“Cái này…” Bác sĩ Đường hơi kinh ngạc: “Xin hỏi bệnh thần kinh theo như lời chị nói… người đó có triệu chứng gì?”

“Chậc.” Người phụ nữ không kiên nhẫn nói: “Thật điên rồi! Nó không giống người khác, cha nó đánh mấy lần rồi mà nó vẫn nhất quyết ở bên thằng đàn ông kia, không biết có phải học mấy thứ tầm bậy từ bên ngoài không. Tôi còn phải chăm sóc người già ở nhà, nếu không nhất định sẽ lên trường nó đòi công đạo từ mấy đứa bạn hư kia! Rõ ràng lúc nhỏ đi học rất ngoan, như thế nào vừa ra ngoài đã khăng khăng ở cùng thằng đàn ông chứ! Đây không phải bệnh thần kinh thì là gì!”

Thời Vũ ngơ ngác, ý thức được người phụ nữ đang nói cái gì, cậu như bị kích thích muốn tiến lên tranh luận không chút do dự, Hức Nghiễn Sinh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu, ngăn cho cậu bốc đồng.

Thời Vũ quay đầu nhìn hắn, thấy Hứa Nghiễn Sinh khẽ lắc đầu, mặc dù hắn cũng nhíu mày.

Thích đàn ông thì sao? Cùng bạn bè bên cạnh có liên quan gì đâu? Cái này không thể gọi là bệnh, vì sao nhiều người không hiểu như vậy?

Người phụ nữ kia nói tới là tức giận, nói liên miên cằn nhằn hết câu này đến câu khác.

Thời Vũ come out khá sớm, cậu mới vừa lên đại học đã cảm thấy mình không đúng lắm, cậu không chỉ thích SP, còn thích đàn ông. Quả thực cậu đã được cưng chiều từ nhỏ, khi còn bé gặp bất kì rắc rối nào cậu cũng thích tâm sự với người trong nhà, mẹ Thời rất biết khuyên bảo cậu.

Nhưng chuyện thích đàn ông khiến cậu băn khoăn rất lâu, bởi vì cậu biết chuyện này không thể so sánh với những chuyện vặt vãnh trước đây và nó làm cậu sợ hãi.

Cậu rất ít khi có loại cảm xúc không yên lòng này, còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào thì mẹ phát hiện cậu không ổn trước, một nửa là mẹ dẫn dắt, một nửa cũng là quyết định của chính mình.

Sau khi come out thì tinh thần mẹ Thời cũng sa sút một thời gian, ba Thời thấy cậu cũng thở dài, Thời Vũ rất áy náy nhưng không biết nên làm gì bây giờ, cậu cũng rơi vào mê mang.

Nhưng mẹ Thời một mình đi hỏi ý kiến ​​bác sĩ tâm lý, lúc về cũng không nói lời nào, thỉnh thoảng có lúc nghĩ không thông thì cùng ba Thời trò chuyện một lúc. Nhìn lại bộ dáng vui vẻ của Thời Vũ, cảm thấy lúc trước cậu sợ hãi mà che che giấu giấu thật sự làm cho người ta đau lòng, bà dần dần chấp nhận. Mặc dù chiến tuyến khá dài và lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng kết quả khá tốt.

Mẹ dặn dò cậu chú ý đúng mực, không ngại phiền phức, nhưng không can thiệp vào việc riêng của cậu, Thời Vũ cảm thấy trong hơn hai mươi năm qua, mỗi ngày đều may mắn và hạnh phúc.

Cậu cũng biết rằng trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người nghi ngờ, kì thị và thậm chí có ác ý với giới của họ, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn là chuyện khác.

Cẩn thận ngẫm lại, bọn họ ở nông thôn, chưa từng tiếp nhận tư tưởng tư duy tiên phong, không hiểu nổi cũng là chuyện bình thường, coi đồng tính là bệnh cũng bình thường, nhưng không ngăn cản Thời Vũ đau lòng cho nam sinh chưa từng gặp mặt kia.

Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy cánh tay Thời Vũ khẽ run lên, môi cậu mím rất chặt.

Trong lòng đau nhói, ngón cái Hứa Nghiễn vuốt qua lại hai lần trên mu bàn tay cậu, Thời Vũ theo bản năng mở bàn tay ra, để Hứa Nghiễn Sinh khều khều vào trong lòng bàn tay mình.

Người phụ nữ kia còn đang nói, rất kích động, cau mày lặp đi lặp lại con trai mình bị bệnh thần kinh, bác sĩ Đường cũng không chen miệng vào được.

Thời Vũ cử động cánh tay, Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu, hai người nhìn nhau một chốc ngắn ngủi, Hứa Nghiễn Sinh hiểu ý buông ra, Thời Vũ xoay người đi ra ngoài.

Hứa Nghiễn Sinh ở bên trong lại nghe một hồi, trong lòng âm thầm thở dài, cũng xoay người đi ra.

Hắn muốn nói cho cô biết, con trai cô đây không phải bị bệnh, chỉ là không giống với đại đa số mọi người mà thôi, nhưng hắn không có cách nói, tư duy của một người không phải chỉ vài ba câu là có thể thay đổi.

Trương Minh Phàm quay đầu lại, nhìn hai người kia lần lượt đi ra ngoài, sửng sốt một lúc.

Thời Vũ tìm một nơi không có người để hút thuốc.

Cậu dường như không nghiện thuốc lá, chỉ hút một điếu khi không biết vẽ, điều mà Hứa Nghiễn Sinh hiếm khi nhìn thấy.

Hắn bước tới, đặt bàn tay lên vai Thời Vũ, nhéo một cái.

“Anh come out như thế nào vậy?” Thời Vũ buồn bực hỏi, thực tế thì cậu có thể nhìn ra, mẹ Hứa không có nhiều phản đối việc Hứa Nghiễn Sinh thích đàn ông, nhưng cậu chưa bao giờ hỏi Hứa Nghiễn Sinh nói với người trong nhà như thế nào.

“Trực tiếp nói ra thôi.” Hứa Nghiễn Sinh nhún vai: “Mẹ, hình như con thích đàn ông.”

Thời Vũ ngạc nhiên đến quên hút thuốc, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn: “Thế… là come out á?”

Hứa Nghiễn Sinh cười một tiếng, nghiêm túc nói: “Cũng không có, ban đầu cũng bối rối sợ hãi, nhưng ba mẹ anh đều nghiên cứu y học, anh muốn hỏi họ xem trong chuyện này có yếu tố sinh lý hay không, nhưng anh đã cân nhắc rất lâu rồi. Chuyện như thế này xảy ra với từng người sẽ khác nhau, lý thuyết có rõ ràng đến đâu thì đến lượt mình vẫn sẽ bối rối, may mà ba mẹ anh không phải người bình thường nên có thể hiểu được. Nhưng sợ anh làm bậy bên ngoài, nên một thời gian dài anh làm gì, muốn đi đâu họ đều sẽ hỏi rõ ràng.”

“Nhưng mà, anh nói anh thích đàn ông, cũng không phải tìm được đối tượng ngay, ban đầu thỉnh thoảng ở bên ngoài chơi đùa một chút, cũng không lên giường nhiều, hơn nữa người có sạch sẽ hay không, ít nhiều anh cũng nhìn ra được một chút.”

“Không phải bậc cha mẹ nào cũng cởi mở rộng lượng. Thực ra khi xảy ra sự việc như thế, họ sẽ cảm thấy tức giận, buồn bã và khó hiểu, đó mới là tình huống chung, bởi vì hiện thực chính là như vậy. Anh biết em rất buồn khi nghe điều này, nhưng có hàng vạn ví dụ trên đời này, một số trong đó còn đáng sợ hơn chuyện ngày hôm nay, chẳng qua em không biết thôi.”

Thời Vũ mím môi: “Nhưng hôm nay em mới gặp phải…”

“Anh biết, nhìn thấy sẽ muốn nhúng tay một chút.” Hứa Nghiễn Sinh nhéo vành tai cậu: “Nhưng anh không phải bác sĩ tâm lý, không có kỹ năng giao tiếp chuyên nghiệp, chỉ có thể nói cho cô ấy biết đây không phải bệnh thần kinh, ít nhất để cho cô ấy không oán trách con mình và bạn bè bên cạnh quá nhiều.”

Thời Vũ cười: “Ừ.”

“Có hối hận đi chuyến này không? Anh đã nói rồi, em không biết ở nơi này sẽ gặp người như thế nào. Có lẽ sẽ buồn sẽ tức giận, nhưng em chỉ có thể làm tốt công việc của mình thôi, còn những cái khác đừng nhúng tay vào.”

Một trận gió thổi tới, có chút lạnh, Thời Vũ nghe Hứa Nghiễn Sinh nhẹ nhàng nói.

“Em không hối hận.” Thời Vũ bĩu môi: “Bây giờ em mới biết ba mẹ tốt với em như thế nào.”

Hứa Nghiễn Sinh cười híp mắt: “Lát nữa em đi theo tình nguyện viên khác trở về, buổi tối ăn cơm thật ngon, hơn nữa cầu nguyện cho anh cùng cô ấy có thể có một cuộc nói chuyện tương đối vui vẻ.”

“Tình huống này có phải tìm bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đáng tin một chút không?” Thời Vũ lo lắng.

“Anh sẽ liên hệ với bác sĩ tâm lý nếu cần thiết.” Hứa Nghiễn Sinh thở dài: “Trở về phải viết báo cáo, hy vọng sang năm đi viện trợ có thể mang theo một bác sĩ tâm lý.”

Thời Vũ nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Lúc bọn họ trở về, bác sĩ Đường còn đang nói chuyện với người phụ nữ, tuy rằng mặt vẫn u sầu, nhưng ít nhất không có cảm xúc kích động như vừa rồi.

Trương Minh Phàm và Thời Vũ đi sau cùng, vừa đi vừa trò chuyện suốt dọc đường, đúng lúc trường tiểu học trong thôn tan học, nhóm học sinh tiểu học hai ba đứa vác cặp đi trên đường, nhìn hướng đi như là ra ngoài đầu thôn.

“Hôm nay trời sắp tối rồi, sao mấy đứa con nít còn đi ra ngoài? Không về nhà sao?” Thời Vũ nghi hoặc.

Trương Minh Phàm lắc đầu, cất giọng hỏi: “Mấy bạn nhỏ, mấy em đi đâu vậy?”

Mấy đứa trẻ quay đầu lại nhìn cậu ta, cười hì hì không nói lời nào, tiếp tục đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt đứa nào cũng phấn khích.

“Tụi em ra đầu thôn mua kẹo hồ lô quấy đường!” Một đứa bé đi ngang qua bọn họ, lớn tiếng nói: “Ông già đó một tháng chỉ đến một lần! Mấy anh từng ăn chưa?”

Thời Vũ cũng hô lên với đứa trẻ kia: “Sao chưa từng ăn được chứ.”

Đứa trẻ kia không cam lòng yếu thế: “Chắc chắn anh chưa từng ăn món ngon như thế!”

Thời Vũ làm mặt quỷ với nó, đứa trẻ không thèm để ý tới cậu nữa, xoay người chạy đi.

Cậu và Trương Minh Phàm trở lại phòng, nghe nói cơm còn chưa nấu xong, Trương Minh Phàm liền đi vào tắm rửa trước.

Không bao lâu sau nhóm trẻ con đầu tiên đến cửa thôn đã trở về, trên tay mỗi đứa đều cầm một chuỗi kẹo hồ lô, nói thật nhìn không được ngon lắm, nhưng Thời Vũ đã lâu chưa ăn, nhìn vậy mà lại thèm.

Cậu đẩy cửa sổ ra, gọi một đứa trẻ đi ngang qua và hỏi: “Bạn nhỏ ơi, kẹo hồ lô còn bán không?”

“Còn ạ!” Đứa trẻ ăn dính đường đầy miệng, cười ha hả: “Ổng bán đến hơn chín giờ tối lận, ổng làm thật nhiều thật nhiều.”

Các bác sĩ lục tục trở về, bác sĩ Đường và Hứa Nghiễn Sinh còn ở trong lều nói chuyện với người phụ nữ, Thời Vũ cầm điện thoại di động chuẩn bị ra ngoài, suy nghĩ một chút lại cầm chút tiền lẻ cất vào trong túi.

“Anh Phàm, anh ra ngoài mua kẹo hồ lô, về mang cho em nhé!”

Trương Minh Phàm nhỏ hơn cậu, nhưng không sao cả, bọn họ gọi nhau là anh.

“Anh đợi một chút, em đi với anh!” Trương Minh Phàm cất giọng nói.

“Không cần, từ đầu thôn đi vào là ruộng đất, em vừa tắm xong lại ra phủ bụi à, anh quay về ngay.” Thời Vũ nói xong liền đẩy cửa đi.