4. Thiên sứ áo trắng
Thời Vũ không biết mình ngủ từ lúc nào, buổi sáng hôm sau tỉnh lại đã thấy Hứa Nghiễn Sinh đang mặc quần áo.
Cậu lấy điện thoại xem giờ, mới sáu giờ sáng, đoán chừng hai người bọn họ xong xuôi đâu ra đấy thì vừa ngủ được hơn ba tiếng, đi làm cũng không đến nổi sớm vậy chứ.
Như nghe được tiếng động, Hứa Nghiễn Sinh quay đầu nhìn cậu, sau đó vừa cài nút áo sơ mi vừa đi tới, không nói lời nào vén chăn lên, tối hôm qua Thời Vũ bị dày vò quá sức, trên người bây giờ không một mảnh vải, trái lại khắp nơi đều là vết đỏ loang lổ, hạt đậu ở ngực cũng bị nhéo sưng.
“Anh làm gì đó?” Thời Vũ ngay cả đầu ngón tay cũng lười động, giọng khàn khàn, cố gắng làm giọng hung dữ một chút nhưng không thành công, ngược lại nghe như nhõng nhẽo.
Hứa Nghiễn Sinh lật người cậu nhìn vết thương trên mông, sau đó dùng tay vỗ một cái.
Thời Vũ hé một mắt nhìn hắn.
“Nhà có thuốc không? Về bôi thêm lần nữa, không nghiêm trọng lắm, bôi một lần là khỏi.” Hứa Nghiễn Sinh dặn dò.
Thời Vũ ậm ừ, dừng một chút lại hỏi hắn: “Anh cũng chơi cái này?”
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Nếu không thì sao?”
Thời Vũ nhạt nhẽo đáp: “Ò, anh phải đi làm? Sao làm sớm vậy?”
“Về nhà thay quần áo đã, bộ này hôm qua bị em vặn sắp nát rồi, không mặc được nữa.”
Mặt Thời Vũ đỏ lên, lúc đó bị Hứa Nghiễn Sinh làm cho khô cả mắt, nhìn không rõ, màu sắc giống nhau cứ tưởng thứ siết trong tay là ga trải giường, không ngờ siết thành như thế, nhăn nhúm không chịu nổi.
“Anh đi đây.” Hứa Nghiễn Sinh quay đầu lại nói.
“Này!” Thời Vũ luống cuống làm tiếng kêu này bật ra quá to.
Hứa Nghiễn Sinh bị cậu chọc cười: “Làm sao?”
Cậu hắng giọng: “Em tên Thời Vũ, còn anh?”
“Hứa Nghiễn Sinh.” Hắn nói: “Danh thiếp anh nhét trong túi quần, có nhu cầu tìm anh.”
Dứt lời liền đi, Thời Vũ rối rắm tại chỗ, Nhạn Thanh? Nếu chỉ là một người xa lạ, Thời Vũ sẽ cảm thấy hữu duyên, người này thế mà cùng tên với rượu. Nhưng bọn họ ngày hôm qua gặp nhau ở quán rượu, hắn cũng uống Nhạn Thanh, cậu không tin chuyện này chẳng liên quan gì.
Hắn là ông chủ? Nhưng mà ông chủ cũng tự luyến như vậy sao? Lấy tên mình đặt cho rượu?
Thời Vũ buồn ngủ không chịu được, còn đang suy nghĩ, có nhu cầu tìm hắn là ý gì đây? Cậu có thể cần gì? Chuyện tương tự như đêm qua? Gã lưu manh này…
Không đợi nghĩ ra nguyên do, cậu đã ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại lần nữa là giờ cơm trưa, mặt trời đã lên cao ba sào.
Cậu tự thu dọn một chút chuẩn bị rời đi, cái mông vẫn đau, hơn nữa không chỉ đơn giản là đau hai cánh mông. Cậu tự gọi xe về nhà, đồ trên người cũng không mặc được nữa, cậu tiện tay vo vo quần áo ném vào máy giặt. Trước khi mở nước chợt nhớ ra lão lưu manh kia hình như nói hắn nhét danh thiếp vào túi quần mình?
Cậu từ trong túi quần mò ra tấm danh thiếp kia, lúc này mới mở nước giặt quần áo.
Hứa Nghiễn Sinh, Phó chủ nhiệm Ngoại khoa Bệnh viện nhân dân số 5. Điện thoại: 183********.
Hóa ra không phải Nhạn Thanh, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp? Mà hắn uống rượu kia bởi vì trùng tên thôi? Bởi vì hữu duyên sao?
Có lẽ hắn nói có nhu cầu tìm hắn không phải cái ý kia, mà vì hắn là bác sĩ, nếu cần thật thì có thể tìm hắn.
Thời Vũ suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, người khỏe mạnh nào sẽ muốn gặp bác sĩ? Đó không phải là mong mình bị bệnh hay sao?
Trong mắt cậu, bác sĩ đều là thiên thần áo trắng, đều dịu dàng hòa nhã hiền lành, làm sao tới lượt Hứa Nghiễn Sinh lại khác như vậy?
Tắm rồi ăn trưa xong, cậu lúng túng bôi thuốc cho mình, sau đó mở máy tính chuẩn bị vẽ tranh.
Hôm nay cậu làm việc cực kì năng suất, trước khi ngủ đã phát thảo xong 4 bức, chỉ chờ chỉnh sửa lên màu.
Thành thật mà nói, hầu hết bản thảo cậu nhận độ khó không cao, chẳng qua thường cạn kiệt cảm hứng, vì vậy luôn kéo dài tới phút cuối cùng mới gửi đi. Hôm nay ý tưởng như suối trào, vẽ khá ưng ý.
Trước kia không biết, hóa ra càn rỡ một đêm cũng có tác dụng như vậy.
Vẽ xong phát thảo, cậu cho nhiệm vụ của mình hôm nay đã hoàn thành, những chuyện khác ngày mai tiếp tục, nhưng còn một bức tặng miễn phí cậu đã hứa với biên tập vẫn chưa biết phải làm thế nào, chung quy mấy bức trước đã lên ý tưởng sẵn rồi, còn bức này phát sinh ngoài ý muốn.
Cậu ngồi bên cạnh máy tính, tựa đầu vẽ trong nhàm chán. Chờ khi phát thảo gần xong nhân vật cậu mới chợt bừng tỉnh, nhìn người nọ, càng nhìn càng giống như Hứa Nghiễn Sinh, eo gầy vai rộng, chân dài và đeo mắt kính dây xích kim loại.
Cậu “tặc” một tiếng, cuối cùng vẫn không xóa, cậu nhớ trong tiểu thuyết cũng có một nhân vật ngoại hình tương tự như thế, chỉ là xuất hiện không nhiều, lúc đầu đặt bản thảo cũng không bảo cậu vẽ ảnh nhân vật, bức này sửa đổi một chút, có lẽ sẽ dùng được.
Cuối cùng cậu giao bản thảo trước ba ngày so với kế hoạch, Tiêu Diệp rất là hài lòng với cậu, hình như cũng không ngờ cậu sẽ vẽ một nhân vật không quan trọng làm quà tặng, còn khen đẹp nửa buổi.
Sau khi thanh toán khoản tiền cuối cùng, Thời Vũ cảm thấy mấy ngày cực khổ của mình đều đáng giá.
Ngày hôm qua thức cả đêm lên màu, bây giờ đã là tám giờ sáng, Thời Vũ duỗi người, định ra ngoài ăn sáng rồi trở về ngủ bù.
Hiện tại Thời Vũ đang ở nhà thuê, không phải khu vực đặc biệt tốt nhưng giao thông rất thuận tiện, chung quanh nhiều hàng quán ăn uống. Cậu mặc dù là trạch nam nhưng một ngày vẫn đủ ba bữa, chưa đối xử tệ với dạ dày mình bao giờ. Rõ ràng thức cả đêm nhưng vẫn chống đỡ tinh thần chạy ra ngoài ăn bát dầu trà nóng.
Từ cổng khu dân cư băng qua đường là con phố ăn vặt, đầu phố bày đầy quán ăn sáng, đều là quán ăn uống lộ thiên. Giờ cao điểm buổi sáng nghe tiếng xe hơi phóng vù vù, kèn bóp inh ỏi, thành ra ăn cơm cũng có một phong vị khác.
Thời Vũ vừa ăn vừa lướt Weibo, làm một blogger có xấp xỉ 600.000 người hâm mộ, cậu đã lâu không đăng ảnh đời thường, thế là chụp bữa sáng đang ăn dở của mình đăng lên.
Con đường bên cạnh quán ăn không phải đường chính, nhưng vào lúc này vẫn rất đông xe cộ, xa xa Thời Vũ nghe được tiếng còi xe cảnh sát, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện là xe cứu thương, mấy xe hơi đằng trước đã nhường đường cho đi.
Thời Vũ ngẩn người, thấy xe cứu thương không khỏi nghĩ đến Hứa Nghiễn Sinh, hắn cũng là bác sĩ, là chữa bệnh cứu người.
Thật ra cậu cảm thấy… cậu dường như không thể liên tưởng được cái gã gợi tình có tính công kích mạnh mẽ đêm đó với nghề bác sĩ có liên quan gì với nhau, không tưởng tượng nổi Hứa Nghiễn Sinh là một bác sĩ, trạng thái ngày thường sẽ như thế nào.
Từ đêm xuân lần trước đến nay đã khoảng một tuần, mấy ngày nay bận bịu vẽ bản thảo không có tâm tình nghĩ đến chuyện khác. Bây giờ ngồi đây, cảnh tượng đêm đó bắt đầu diễn lại trong đầu, thậm chí cậu có thể nhớ lại giọng điệu mỗi câu nói của hắn.
Trời nóng quá làm tai Thời Vũ cũng đỏ lên.