Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 36




36. Cứ làm vậy đi

“Em đặt vé xem phim lúc mấy giờ?” Hứa Nghiễn Sinh vỗ vỗ lưng cậu, hỏi.

Thời Vũ lấy điện thoại di động ra, mở khóa mới bỗng dưng phát hiện cậu chỉ khóa một ghế, còn chưa kịp thanh toán đã bị Hứa Nghiễn Sinh ấn lên đùi xử lý.

Cậu “chậc” một tiếng, quay lại xem lần nữa, chỗ ngồi vừa chọn đã không còn, chỉ có thể chọn chỗ khác.

Thời Vũ cầm di động đến trước mặt Hứa Nghiễn Sinh, đổ lỗi cho hắn: “Anh xem, chỗ ngồi tốt thế này đã hết rồi! Giờ chỉ còn ghế bên cạnh.”

Hứa Nghiễn Sinh không quan trọng chỗ ngồi, dù sao cũng không phải phim hắn yêu thích, liền cười nói: “Được rồi, may còn đủ thời gian, mười phút nữa phim này hết giờ đặt vé rồi.”

Thời Vũ vội vàng thanh toán: “Bây giờ chúng ta đi qua đi, đến nơi còn phải lấy vé.”

Hứa Nghiễn Sinh nhìn thoáng nơi đó, gật đầu: “Đi thôi, em tự mặc quần, không muốn động thì ngồi phía sau đi.”

Thời Vũ vui vẻ: “Anh làm tài xế cho em à?”

Hứa Nghiễn Sinh đợi cậu mặc quần xong mới đẩy cửa xe đi xuống, lại từ ghế lái đi lên: “Đúng vậy, làm tài xế cho tiểu thiếu gia.”

Người trong rạp chiếu phim không nhiều lắm, tỷ lệ người xem bộ phim này không cao, phỏng chừng là diễn viên và khung giờ đều không hot, cho nên quảng cáo cũng không có hiệu quả gì.

Tuy nói hôm nay Hứa Nghiễn Sinh không dùng sức đánh cậu, nhưng uy lực của dây cáp không phải trò đùa, lúc đi đường bị quần lót ma sát làm cậu đau rát không thôi, song vẫn cố gắng duy trì tư thế đi đứng bình thường.

Hứa Nghiễn Sinh mua cho cậu một ly nước trái cây trong trung tâm thương mại, lúc ngồi vào chỗ, ghế bên cạnh còn chưa có ai, cậu nhe răng trợn mắt lên án sự độc ác của Hứa Nghiễn Sinh. Hắn chỉ cười, cũng không để ý tới cậu.

Trong suốt quá trình xem phim, Thời Vũ như ngồi trên đống lửa, cách vài phút lại di chuyển hai lần, muốn tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, thế nhưng mông vẫn mơ hồ đau.

Chuyện này và phạt ngồi sau khi bị đánh lại có gì khác nhau chứ!

Còn phạt đến 2 tiếng liền, thế nên Thời Vũ cũng không thể xem được phim đang nói cái gì.

Cậu bắt đầu tức giận với Hứa Nghiễn Sinh, xem phim xong ra khỏi rạp, trên đường xuống lầu lại thấy một dãy máy gắp thú bông, Hứa Nghiễn Sinh cười hỏi cậu còn muốn hay không.

“Em không muốn!” Thời Vũ gằn giọng lên với hắn.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu một cách cưng chiều: “Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa.”

Thời Vũ bĩu môi.

Hứa Nghiễn Sinh ôm lấy bả vai cậu, dỗ dành: “Mua Lego cho em chuộc lỗi được không?

Nghe vậy Thời Vũ lập tức vui vẻ, cố hạ khóe miệng xuống: “Hứ, ai thèm, tự em mua được.”

Hứa Nghiễn Sinh không muốn vạch trần nên hắn kéo cậu đến cửa hàng Lego độc quyền ở tầng 1.

Thời Vũ vừa đi vào, lập tức cảm thấy mông không còn đau nữa, nhìn một vòng tủ trưng bày ở giữa mà hai mắt sáng lên.

Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy cậu giống như một chú chó con vui vẻ, lúc trước hắn đoán không sai, đứa trẻ này rất dễ dỗ.

Có nhân viên bán hàng tới giới thiệu cho Thời Vũ, cũng không lải nhải nhiều, đại khái là biết có rất ít nam sinh không hiểu những thứ này, chỉ nói với cậu về khuyến mãi gần đây.

“Gần đây trong cửa hàng có sự kiện, tiêu 500 tệ sẽ được giảm 50 tệ, mua càng nhiều càng giảm, không có giới hạn.”

Hứa Nghiễn Sinh đi tới, hỏi: “Có muốn gì không?”

Thời Vũ hạ quyết tâm phải làm thịt hắn, chỉ vào một chiếc xe cậu thích đã lâu nhưng vẫn không nỡ mua.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn bảng giá, buồn cười nghĩ ranh con này đúng là trả thù, nhưng vẫn không chớp mắt trả tiền cho cậu.

Thời Vũ được bồi thường nên tâm tình sướng rơn, bữa trưa đánh chén no say, nghĩ đến việc buổi tối còn đến quán bar, bèn gọi một lồng bánh bao kim sa cùng cơm lá sen đóng gói về nhà, trước khi đi có thể lót bụng.

Cây bạch quả đã ngả vàng, lá theo gió thu lắc lư rơi xuống trải thảm vàng đầy đất, nhân viên vệ sinh không muốn phá hư cảnh đẹp nên nhiều ngày cũng chưa quét lá rụng.

Trong khu dân cư của Hứa Nghiễn Sinh có một con đường nhỏ, hai bên đều trồng cây bạch quả. Hai người lái xe về nhà nhưng không trực tiếp lên lầu, mà từ ga ra vòng ra, đi vào sâu trong rừng bạch quả.

Thời Vũ lôi kéo tay Hứa Nghiễn Sinh, nhặt một vài phiến lá bạch quả màu sắc còn tươi và nguyên vẹn trên mặt đất, vân vê cán lá xoay vòng vòng chơi.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu chơi trong chốc lát rồi bỏ tất cả những chiếc lá vào túi, thắc mắc hỏi: “Nhặt lá cây làm gì?”

“Hehe, đem về rửa, có thể vẽ tranh ở trên, vẽ màu nước.”

Hứa Nghiễn Sinh bật cười, nhéo nhéo bàn tay cậu: “Giữ lại cảnh sắc mùa thu à?”

“Đúng vậy.” Thời Vũ đi tới trước mặt hắn, nhón chân vòng tay qua ôm cổ hắn: “Vẽ xong có thể ép nhựa, cho anh làm dấu trang, quá được.”

Hứa Nghiễn Sinh hôn môi cậu một cái: “Được, cám ơn trước.”

Hai người ngồi trên ghế gỗ một lúc, chậm rãi trò chuyện, thỉnh thoảng có người dắt chó đi ngang nhìn hai ông lớn này một cách này kì lạ, lúc hiểu rõ còn mang theo chút hiếu kì.

Thẳng đến khi trời trở gió, hai người mới về nhà ôm nhau ngủ một giấc, thức dậy hâm cơm lại ăn.

Hứa Nghiễn Sinh dậy sớm hơn, hắn lấy mấy chiếc lá từ trong túi áo khoác của Thời Vũ, sau đó chậm rãi lau chùi sạch sẽ cho cậu.

Khi còn học đại học, hắn cũng có một thời gian thích dùng hoa khô làm dấu trang, bởi vì hắn không thích mùi sách, nhất là sách mới, giống như kẹp một đóa hoa vào có thể bớt được mùi.

Hắn cũng hơi mong chờ, không biết Thời Vũ muốn vẽ gì trên đó.

Chờ hai người cơm nước xong xuôi thì trời bên ngoài đã tối, Hứa Nghiễn Sinh không lái xe mà cùng Thời Vũ bắt taxi đi qua.

Lần này đến quán bar này, tâm tình Thời Vũ đã khác trước, trước kia đến chỉ vì tiêu khiển và cảm thấy Nhạn Thanh rất ngon, không có tâm tư gì khác.

Nhưng cậu đã biết xuất xứ của tên Nhạn Thanh, không thể nào còn ôm một trái tim bình thường, sau khi vào cửa liền ngang ngạnh nói với Hứa Nghiễn Sinh: “Không được gọi rượu Nhạn Thanh.”

Hứa Nghiễn Sinh cười: “Anh biết, em muốn uống gì?”

Thời Vũ phất phất tay: “Gì cũng được.”

Hứa Nghiễn Sinh gọi hai chai bia.

Hôm nay quán bar rõ đông, cũng may hai người tới sớm nên vẫn còn chỗ ngồi, nhiều người đến sau đã kín bàn.

Chưa đến thời gian, Hứa Nghiễn Sinh và Thời Vũ vừa ăn vặt vừa nói chuyện.

Lúc Quan Lan Bạc tới, Thời Vũ đã ăn xong một đĩa trái cây.

“Đến rồi.” Tay Quan Lan Bạc không đặt lên người Hứa Nghiễn Sinh, chỉ là đặt hờ vào lưng ghế sau lưng hắn, thoáng cúi người xuống.

Thời Vũ vừa nghe giọng liền biết người này là ai, cậu theo bản năng nhìn Quan Lan Bạch từ đầu đến chân một lần, lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Người này nhìn thế nào cũng không giống nằm dưới, Hứa Nghiễn Sinh lại càng không giống, cậu không tin bọn họ không nhìn ra, rõ ràng đụng số mà trong lòng vẫn nhớ thương, không biết là loại tâm ý gì.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn vẻ mặt biến ảo khó lường của Thời Vũ, bỗng chốc muốn cười, gật đầu nói: “Lát nữa tổ chức hoạt động gì?”

Quan Lan Bạc rút tay ra khỏi lưng ghế, đứng thẳng người, điềm tĩnh nhìn Thời Vũ, sau đó âm thầm thở dài một tiếng. Y và đứa trẻ này khác nhau, là sự khác biệt giữa bạn trai chân chính và người bị Hứa Nghiễn Sinh xem là quan hệ mập mờ, y ngay từ đầu đã thấp hơn người khác một bậc.

“Chơi vài trò chơi nhỏ thôi, lấy được thứ hạng có phần thưởng các loại.” Quan Lan Bạch cười cười: “Lát nữa thử với bạn trai nhỏ của cậu xem.”

Nói xong y liền đi, Thời Vũ nhìn bóng lưng Quan Lan Bạc, bĩu môi chua lét, cố ý nói: “Thoạt nhìn cũng rất tốt, sao lúc trước không phát triển được?”

Hứa Nghiễn Sinh cười: “Có vài người đã định sẵn chỉ có thể làm bạn bè, mặc dù anh là một người theo chủ nghĩa Mác tuyệt đối, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tin một chút huyền học. Khí chất giữa một người và bản thân là hình dạng gì và có thể đi đến đâu, thật ra ít nhiều gì cũng sẽ tự nhận biết được, chỉ là anh phóng khoáng một chút, y nghiêm túc một chút mà thôi.”

Thời Vũ nhấp một ngụm rượu, thành công bắt được ngụ ý của Hứa Nghiễn Sinh, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn không ít: “Ý của anh là, anh cảm thấy giữa chúng ta có khả năng phát triển tiếp, cho nên mới ba lần bốn lượt… dụ dỗ em?”

Hứa Nghiễn Sinh lắc ly thủy tinh, xương cổ tay xinh đẹp dưới ánh đèn càng thêm mê người, hắn híp mắt nói: “Có thể hiểu như vậy.”

Thời Vũ vui vẻ, uống một hơi gần nửa ly rượu: “Nhưng anh vẫn phải nói với anh ta, bảo anh ta đổi tên rượu.”

Hứa Nghiễn Sinh gọi nhân viên phục vụ đem thêm một đĩa trái cây lên: “Anh biết, lát nữa anh sẽ nói với cậu ta.”

Thời Vũ bất mãn: “Anh muốn đi tìm anh ta? Hai người gọi điện thoại không thể nói được chắc?”

Hứa Nghiễn Sinh dừng tay, vô cùng bất lực: “Được rồi, anh về gọi điện thoại cho cậu ta.”

“Tại sao phải chờ trở về?” Thời Vũ khá cố chấp: “Lúc trước sao anh không nói? Lúc trước nói thì hôm nay đã sửa lại rồi.”

Hứa Nghiễn Sinh liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: “Thời Vũ, em kiếm chuyện phải không?”

Thời Vũ lập tức đanh đá: “A u! Anh còn hung dữ với em! Đây là lỗi của em sao?”

Hứa Nghiễn Sinh hít vào một hơi: “Cho nên, lát nữa đến lúc cậu ta đang phát biểu, anh phải xông lên buộc cậu ta đổi tên ngay lập tức phải không?”

Thời Vũ đánh nhịp: “Phải đó, cứ làm vậy đi!”

Hứa Nghiễn Sinh chán nản thở dài, không biết nên làm gì với ranh con này.