32. Đi đâu tìm được bạn trai tốt như vậy
Hứa Nghiễn Sinh ôm Thời Vũ ngồi một lúc lâu, hai người đều im lặng không nói lời nào, chỉ còn hơi thở đan xen, chậm rãi quy về một tần số.
Hắn đưa tay vuốt ve lưng Thời Vũ, đó là một động tác nhỏ vô thức nhưng lại khiến Thời Vũ cảm thấy an lòng.
Qua một hồi lâu, Thời Vũ mở miệng: “Anh còn đang đi làm đó, bác sĩ Hứa.”
Hứa Nghiễn Sinh cười, vỗ vỗ mông cậu: “Anh biết, không sao, còn chưa tới một tiếng.”
Thời Vũ đáp lại, nghe giọng như muốn ngủ.
Hứa Nghiễn Sinh lại vỗ vỗ: “Trưa nay đừng đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Thời Vũ gật đầu: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Hơn 11 giờ.” Hắn hỏi: “Có đói bụng không? Trước khi ra ngoài anh phải đi kiểm tra phòng một chuyến.”
Thời Vũ đứng thẳng dậy, ôm mặt hắn, hôn lên môi một cái: “Bây giờ anh đi đi, em hơi đói bụng.”
Hứa Nghiễn Sinh trực tiếp ấn gáy cậu để nụ hôn thêm sâu, Thời Vũ tự giác hé miệng cho lưỡi Hứa Nghiễn Sinh tiến vào, đầu lưỡi quấn lấy nhau, hút lấy không khí trong miệng đối phương, một nụ hôn triền miên mà kéo dài.
Hứa Nghiễn Sinh buông cậu ra, lại trân trọng đặt lên đôi mắt sưng húp của cậu một cái hôn: “Đi rửa mặt, lấy khăn đắp lên mắt đi, anh sẽ về ngay.”
Thời Vũ gật đầu.
Lúc Hứa Nghiễn Sinh kiểm tra phòng trở về đã hơn 12 giờ, lúc sáng Thời Vũ còn chưa ăn xong lại vừa mới khóc một trận, ở trong ngực Hứa Nghiễn Sinh chỉ hớp được một chút thức ăn tinh thần. Hắn vừa rời đi cậu đã đói đến ngực dính vào lưng, nhưng chỉ đành nghịch điện thoại chờ hắn về.
Nhấn vào Alipay thu thập năng lượng, đúng lúc nhìn thấy mấy con gà mà Hứa Nghiễn Sinh nuôi đang dạo quanh chỗ cậu, Thời Vũ hừ hừ đánh cho chúng một trận rồi đuổi đi.
Thật ra trước đây Hứa Nghiễn Sinh không nuôi gà, hắn cũng không biết có mấy thứ này, thế nhưng Thời Vũ trồng cây luôn ăn trộm năng lượng của hắn. Hứa Nghiễn Sinh cũng mặc kệ, cuối cùng Thời Vũ còn phải giúp thu thập đồ. Vì thế vào một buổi tối nào đó, Thời Vũ cương quyết yêu cầu Hứa Nghiễn Sinh mỗi ngày phải lên thu thập năng lượng và nuôi gà, hắn chỉ có thể bất lực đồng ý.
Thế nhưng gà của Thời Vũ cũng không có tiền đồ hệt như cậu, rãnh rỗi là thích chạy qua nhà của Hứa Nghiễn Sinh, ở lại nhà người ta không chịu về, Hứa Nghiễn Sinh cũng không đánh gà của cậu, đến thì nuôi.
Đây là lần đầu tiên Thời Vũ thấy gà của Hứa Nghiễn Sinh chạy đến chỗ của mình, đánh một trận xong thì hơi hối hận.
Lúc Hứa Nghiễn Sinh trở về thấy vẻ mặt Thời Vũ có chút kỳ lạ, hắn đi qua gõ lên trán đối phương một cái: “Đi thôi.”
Thời Vũ chột dạ, vội vàng cất điện thoại đứng lên.
Hứa Nghiễn Sinh cũng đói bụng, hắn cởi nhanh áo blouse trắng cầm điện thoại di động mang cậu đi ra ngoài.
“Ăn cái gì?” Thời Vũ đi sóng vai với hắn.
Hứa Nghiễn Sinh vỗ lưng cậu một cái: “Phía sau bệnh viện có mở một quán ăn Nhật, anh chưa ăn bao giờ, nghe đồng nghiệp nói cũng không tệ, dẫn em đi nếm thử.”
Thời Vũ đã lâu chưa ăn đồ Nhật, nghe xong liền thòm thèm.
Quán ăn Nhật cách bệnh viện không xa lắm, đi qua một con phố là tới, Thời Vũ bỗng dưng lại nhớ đến một chuyện, chần chừ: “Vậy cuối tuần… chúng ta có đi không?”
Hứa Nghiễn Sinh xoa bóp tay cậu: “Nghe lời em, em nói sau này không cho anh đi quán rượu còn gì?”
Thời Vũ bĩu môi: “Em không cho anh đi một mình! Nếu anh không bận gì thì đi! Người chột dạ cũng không phải em.”
Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy cậu giận dỗi cũng đáng yêu, bật cười giúp cậu đẩy cửa ra, ý bảo cậu đi vào trước.
Trong lúc hai người chờ cơm, Thời Vũ lại hỏi: “Hôm nay các anh họp, nói chuyện gì vậy?”
“Họp thường lệ mà thôi, chẳng qua hôm nay nhân tiện nói về chuyến đi viện trợ y tế, thời gian cụ thể đã định, tháng này ngày 25 đi, ngày 10 tháng sau trở về, để đến gần lúc đó thì sắp xếp danh sách những người sẽ đi.”
Thời Vũ cắn đũa: “Ồ…”
Hứa Nghiễn Sinh gõ lên tay cậu: “Đừng cắn đũa. Sau khi anh đi, em ở lại hay thế nào?”
Thời Vũ suy nghĩ một chút: “Không biết, còn sớm mà, anh đi rồi hãy nói.”
Một phần giá xào thập cẩm được mang lên trước tiên, Thời Vũ ăn hai miếng, thấy Hứa Nghiễn Sinh không động đũa, cậu nghi hoặc nhìn hắn: “Nghĩ gì vậy? Anh không ăn à?”
Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu, dừng một chút mới nói: “Chờ anh về, dọn qua đây ở đi?”
Thức ăn sắp đến miệng lại rơi vào trong đĩa, Thời Vũ ngẩn người, đột nhiên hiểu được người này đang nói cái gì, cậu chợt nở nụ cười mang theo vẻ đắc ý quen thuộc: “Anh đang mời em đến sống chung sao?”
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Đúng vậy, đồng ý không? Nhà của em cũng thuê, tiết kiệm tiền cho em.”
Thời Vũ chuẩn bị nói gì đó, nhân viên phục vụ lại bưng lên một đĩa đậu hủ non rắc vừng.
Thời Vũ chờ nhân viên đi rồi mới nói: “Em cảm thấy em có nhà vẫn tốt hơn.”
Hứa Nghiễn Sinh bất đắc dĩ: “Vậy là không muốn? Vậy anh dọn qua ở với em.”
Thời Vũ “chậc” một tiếng: “Sao lại không muốn, bây giờ không phải em đang ở chung với anh sao? Chỉ là không dọn qua hoàn toàn thôi.”
Hứa Nghiễn Sinh nhíu mày: “Có trả nhà không?”
Trong chốc lát đồ ăn đã mang lên đầy đủ, Thời Vũ đói bụng nên ăn rất nhanh, vừa ăn vừa suy tư, mơ hồ nói: “Trả, một tháng cũng tốn mấy ngàn tệ mà.”
Dứt lời lại dừng một chút: “Vậy em muốn gây lộn với anh, là phải về nhà của mình ở rồi.”
Hứa Nghiễn Sinh híp mắt lại: “Em muốn gây lộn với anh? Em nghĩ anh sẽ thả em đi?”
Thời Vũ bĩu môi: “Làm gì? Anh còn cầm tù nữa hả?”
Hứa Nghiễn Sinh đáp: “Nếu em cố tình gây sự, đánh một trận là xong, nhưng nếu như giận dỗi giống như hôm nay, thì anh không còn cách nào khác…”
“Có cần anh tới quỳ ở cửa cầu em trở về không?” Hứa Nghiễn Sinh trêu chọc nói.
Thời Vũ nghĩ đến cảnh tượng đó là thấy nổi da gà, toét miệng nói: “Em dễ dỗ lắm, cần anh bồi tội như vậy sao?”
Hứa Nghiễn Sinh cười rất vui vẻ: “Đúng, vừa đáng yêu vừa dễ dỗ, đi đâu tìm được người bạn trai tốt như thế này.”
Thời Vũ bị hắn khen đến lâng lâng: “Đúng vậy!”
Sau khi hai người ăn cơm xong, Hứa Nghiễn Sinh cũng đã đến giờ đi làm, hắn không thể tiễn Thời Vũ, chỉ bảo cậu về đến nhà nhắn tin cho mình.
Buổi trưa Thời Vũ ăn no, vì vầy cậu quyết định tự đi bộ về nhà, chậm rãi lắc lư, đi hơn 40 phút.
Mà bên này Hứa Nghiễn Sinh trở lại bệnh viện, mở điện thoại di động ra liền nhận được một thông báo đến từ Alipay, gà của hắn đã bị Thời Vũ đánh tan tác chạy trở về.
Hứa Nghiễn Sinh nhìn mấy con gà mặt mũi bầm dập nhà mình, dở khóc dở cười.
Buổi tối Thời Vũ bị hắn ấn lên đùi, bất ngờ bị đánh mà không biết tại sao.
Cậu đạp chân phản kháng: “Anh lại đánh em! Vết thương trên mông em còn chưa khỏi đâu!”
Hứa Nghiễn Sinh thoăn thoắc lột quần cậu, nhìn mông thịt trắng nõn mềm mại, tuy rằng còn có chút bầm tím, thế nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc vung tay của hắn. Hắn đánh vài cái, trên mông lập tức xuất hiện một tầng hồng nhạt đáng yêu.
Hứa Nghiễn Sinh một bên đét mông cậu, một bên hỏi: “Gà của anh qua ăn mấy miếng cám nhà em thì làm sao? Đánh nó làm gì?”
Thời Vũ sửng sốt, không ngờ Hứa Nghiễn Sinh lại “có thù tất báo” đến trình độ này, la om sòm: “Anh ngày nào cũng đánh em, em đánh gà anh thì làm sao?”
Hứa Nghiễn Sinh tăng thêm lực, chỉ nghe thấy trong phòng vang vọng tiếng giòn vang cùng với tiếng kêu to mắng chửi hùng hổ của Thời Vũ.
Hứa Nghiễn Sinh tập trung đánh mông cậu, Thời Vũ cảm thấy hai mảnh thịt kia nóng như lửa, một cái tát đắp xuống tuy rằng không đến mức không chịu đựng được, nhưng vẫn đau, chỗ không có mạch máu gì vậy mà đập thình thịch.
Mông Thời Vũ bị đánh đến đỏ ửng, nhìn kỹ còn mang theo dấu bàn tay đỏ tươi.
“Còn đánh gà nhà anh? “Hứa Nghiễn Sinh lại tát cậu một cái, hỏi.
Thời Vũ uất ức kêu lên: “Không đánh không đánh! Em hầu ăn hầu uống là được chứ gì!”
Hứa Nghiễn Sinh không nhịn được cười, hai tay luồn qua nách cậu ôm người lên cho ngồi yên, sau đó dùng sức xoa xoa đầu cậu, làm rối tung mái tóc mượt mà.
Thời Vũ lấy tay xoa xoa mông, mắng: “Đồ khốn! Không biết kẻ buổi sáng nịnh nọt xin lỗi là ai! Buổi tối về nhà thì lật mặt! Đúng là giả tạo! Chỉ dỗ vì muốn em tiếp tục theo anh thôi chứ gì.”
Hứa Nghiễn Sinh cười ha hả, tâm tình vui vẻ: “Được rồi được rồi, anh đâu có dùng sức, sưng cũng không sưng, làm nũng cái gì. Nhưng muốn dỗ em tiếp tục theo anh là thật.”
Thời Vũ đỏ mặt, lao đầu vào trong lòng hắn, rầu rĩ nói: “Xoa cho em!”
Hứa Nghiễn Sinh một tay ôm lưng cậu, một tay đi xuống xoa mông, xoa hai cái lại đánh hai cái, không bao lâu liền cảm giác chú chim nhỏ của Thời Vũ đã ngẩng đầu lên.
Tay Hứa Nghiễn Sinh vòng qua trước người cậu, đầu ngón tay tóm lấy núm vú cậu khiêu khích. Thời Vũ hôn môi hắn, hôn tùy tiện chẳng có kỹ thuật gì.
“Ôm chặt anh.” Hứa Nghiễn Sinh nói.
Ngay sau khi Thời Vũ vừa ôm cổ hắn, Hứa Nghiễn Sinh đã bế cậu lên đi vào phòng ngủ.