Tiêu Cẩm chằng qua chỉ khép mắt, nhẹ giọng nói: “Rừng rậm đêm tối, đường đi không rõ, nắm lấy y phục, sẽ không dễ bị ngã như vậy.”
Bọn họ chung quy vẫn là quan hệ thúc tẩu, mặc dù chỉ có hai người, vẫn không thể không để ý đến lễ giáo, Cầm Phi nhìn hắn, đưa tay nắm lấy vạt áo kia, cảm giác ở đầu bên kia, hắn đang nắm lấy, đã thấy vô cùng ấm áp.
“Cám ơn Tiêu Cẩm….” Cầm Thụy thấp giọng nói, lại khiến cho Tiêu Cẩm hơi ngẩn ra, bởi vì xưng hô như vậy, hắn với nàng cùng lứa, gọi Tiêu Cẩm cũng không có gì sai, chẳng qua là, không phải nên gọi là Vương gia sao? Hương Diệp Nhi, cũng gọi hắn là Vương gia.
Trong họng như có cái gì chặn lại, Tiêu Cẩm nhìn Cầm Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa như cảm kích, lại vừa như nhu ý, khiến cho Cầm Thụy rối loạn trong lòng.
Ánh trăng mê hồn người, hai người một trước một sau, trong rừng rậm đêm tối, từng bước từng bước, chầm chậm đi.
Về phần Xảo Phi cùng Hinh Phi, hai người tuy là nữ tử nhu nhược, nhưng lại là tổ đi nhanh nhất, không có Bình Phi, trái lại đi còn nhanh hơn.
“Không phải nói Minh Lam Vương gia sẽ chờ ở điểm cuối dọa người sao? Sao đã đến tận đây rồi mà còn chưa thấy ai cả?” Lạc Nhạn kéo tay Lạc Vi cười khẽ, hoàn toàn không có chút sợ hãi, mặc dù vừa nãy trong rừng hình như có truyền đến mấy tiếng kêu quái dị, nhưng mà, chưa thấy cái bóng kỳ quái nào.
Lạc Vi nhìn Xảo Phi, khẽ cười bất đắc dĩ, “Muội còn mong nhìn thấy cái gì nữa?”
“Chẳng qua là, muội chỉ muốn biết thêm một chút, Lam Vương gia cũng không biết đã đi đâu, còn có Lam Điền cô nương kia nữa, chẳng lẽ sợ quá tự mình chạy trước rồi? Ha ha, sớm biết vậy không bằng để muội giữ cửa ải cuối cùng này cho rồi.”
“Muội chỉ toàn thích nói bậy, mau tìm đồ đi, sau đó về!”
“Hì hì!”
Xảo Phi cùng Hinh Phi là tổ đầu tiên đến điểm đích, bắt đầu tìm chiếc chén dạ quang được chỉ định ở xung quanh, nhưng không thấy, phía bụi cỏ bên kia, một cánh tay vừa mới đưa ra, lại bị một người kéo trở lại.
Hinh Phi nghe thấy tiếng vang trong bụi cỏ hơi ngẩn ra, quay đầu lại, nhưng lại không thấy bất cứ bóng người nào, tầm mắt của Xảo Phi bị thu hút, đến gần, hai người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó xách đèn lồng muốn tới gần, tựa hồ như nghe thấy tiếng “Ưm ưm” bị bịt lại, lại tiến gần hơn chút nữa.
Chợt, một cái đầu lâu bắn ra từ phía sau bụi cỏ, trực tiếp rơi thẳng vào lòng Lạc Nhạn, hai người vừa soi đèn nhìn, hai tiếng kêu thảm thiết vang dội phía chân trời, Lạc Nhạn lập tức vứt cái đầu lâu ra, kéo Hinh Phi chạy ngược trở lại.
Đợi bóng dáng hai người biến mất, thân ảnh phía sau bụi cỏ mới dần dần hiện ra, Minh Lam một tay che miệng Lam Điền, một tay nắm chặt hai tay nàng, khóa chặt nàng trong lồng ngực mình.
“Vậy cũng coi như bị Bổn vương dọa đến.” Minh Lam nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lam Điền, lúc này mới cười một tiếng buông nàng ra, Lam Điền được tự do, lập tức lui lại mấy bước, nhìn Minh Lam, vẻ mặt cảnh giác, “Lam Vương gia, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Bổn vương đây không phải sợ mỹ nhân một thân một mình sẽ sợ hãi, mới đến cùng ngươi?” Minh Lam vừa nói, khóe miệng treo một nụ cười đi về phía nàng, Lam Điền mặt trắng bệch, muốn rời đi, lại bị hắn túm được cổ tay, nghe thấy lời cợt nhả của Minh Lam vang lên bên tai, “Lam Điền cô nương làm sao nhìn lại có chút sợ Bổn vương? Chẳng lẽ Bổn vương nhìn rất đáng sợ?”
“Vương gia! Xin buông ra…. Ta muốn đi về.”
“Về làm gì? Không phải mới có một tổ đến sao? Còn có ba tổ nữa, cần gì phải vội như vậy?” Minh Lam vừa nói, ngón tay bỗng nhiên vuốt lên gương mặt tinh tế của Lam Điền, đều đếu trêu chọc nói, “Bổn vương giờ thực tò mò, Ngọc Khê hầu sao có thể tìm một mỹ nhân tới đây? Hay là, hắn có tâm tư khác?”