“Y lý ngươi học của ta đi đâu hết rồi, chuyện giải độc chế thuốc không làm cho nghiêm túc, chỉ nhớ được mấy thứ thuốc giả làm điên đảo mạch tượng kia.”
Hương Diệp nghe vậy khẽ đổ mồ hôi, xem ra tin tức cô mang thai truyền đi rất nhanh, chẳng qua là cũng đúng, Hoàng hậu có thai, là đại hỉ của thiên hạ, thành thân một năm, lại không có động tĩnh gì cũng sẽ khiến người ta hoài nghi. Danh Dược Tử biết chân tướng, là bởi vì bà biết Ngọc Sanh Hàn chưa từng chạm đến Hương Diệp, cho dù có dục niệm, hắn cũng chỉ động tới một mình Hinh phi.
Nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt Danh Dược Tử có một loại lãnh ý hận sắt không thể thành thép, có bản lĩnh thì làm thật ra xem nào, lấy thuốc để gạt người, tưởng lừa được bà chắc?
Ngọc Sanh Hàn cúi đầu —– ta hổ thẹn.
Tiệc rượu xong, Tần Khê sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp đến gần cổng Hoàng thành, hai người lúc đi là chuồn êm ra ngoài, đương nhiên khi về cũng không thể quang minh chính đại được, Hương Diệp đi theo Quái Lão, cũng chẳng học được võ công gì, liền học khinh công cùng với độc thuật của lão được bảy tám phần.
Thân hình hai người lóe lên trong đêm đen, biến mất không thấy đâu. Tần Khê thấy hai người đã vào bên trong, lúc này mới chậm rãi ngồi vào trong xe, tựa vào bên cửa sổ, trong miệng hát khẽ:
“A! Chúng ta hăng hái đi vào thời đại mới
Chúng ta hát Đông phương hồng ~ tự mình đứng lên làm chủ
Chúng ta kể Chuyện mùa xuân ~ cải cách mở cửa giàu có
Tiếp nối người trước, mở lối cho người sau dẫn đường chúng ta đi vào thời đại mới
Giơ cao lá cờ khai sáng tương lai~ khai sáng tương lai”
Khai sáng tương lai… Tần Khê lặp đi lặp lại bốn chữ trong miệng, ban đầu Ngọc Sanh Hàn tìm hắn thiết kế binh khí, cũng nói là khai sáng tương lai của nước Tây Ngọc, thì không thể sợ hãi rụt rè, chẳng qua là lén lút chế tạo cũng không tốt, nếu có thể hiểu rõ các thế lực trong triều, bọn họ còn phải thâm nhập nữa, thâm nhập….
Trong tai tựa hồ như truyền đến tiếng hát hí trong tường hoa ngõ liễu, oanh ca yến vũ, chỉ túy mê kim…. Tần Khê quay đầu, như có điều suy nghĩ, bỗng dưng nhớ tới cô Hương Nại Nhi kia, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, theo lý thường mà nói, bộ quần áo dễ nhận ra như vậy, phái người đi nghe ngóng đã lâu sao vẫn không có tin tức gì nhỉ?
Hương Nại Nhi, đồng loại mới, không biết một mình cô ấy ở cổ đại có ứng phó được hay không?
Lại nói Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp thi triển khinh công, một đường tránh thoát khỏi tai mắt của thị vệ, khinh công của Hương Diệp tuy tốt, nhưng không luyện tập thực tế nhiều, không luyện võ, vẫn kém hơn Ngọc Sanh Hàn một chút, dưới chân hụt một cái, gần như sắp ngã xuống, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, vội vàng đỡ lấy eo cô, lại khiến cho thị vệ bên dưới phát hiện, hô to: “Kẻ nào?!”
“Có thích khách!”
Ngọc Sanh Hàn khẽ cau mày, ôm Hương Diệp bay về hướng bên kia, tìm một hòn núi giả, trực tiếp đáp xuống, không lâu sau, ánh lửa đến gần, Ngọc Sanh Hàn vươn tay, trực tiếp ôm ngang lấy Hương Diệp, lại là tự quyết định! Hương Diệp còn chưa kịp phản đối, thị vệ đã chạy tới, thấy một màn này, đều sửng sốt, ngay sau đó quỳ xuống.
“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
“Trẫm mới vừa cùng Hoàng hậu tản bộ đến đây, Hoàng hậu mệt rồi, sai người sắp xếp xa liễn.” Ngọc Sanh Hàn mở miệng, ôm Hương Diệp trực tiếp đi về phía trước, thị vệ đương nhiên là phải tránh ra nhường đường, một tên thị vệ đang muốn hỏi thăm có thấy bóng dáng thích khách nào không, lại bị thị vệ trưởng che miệng lại.
“Không sao không sao.” Thị vệ trưởng kéo khuôn mặt tươi cười cung tiễn hai người rời đi, lúc này mới gõ lên đầu thị vệ kia, “Ngươi muốn chết sao?! Nếu Hoàng thượng biết trong cung có thích khách, chúng ta lại bảo vệ bất lực, vậy tất cả mọi người chẳng phải đều bị liên lụy? Lại vạn nhất không cẩn thận làm cho Hoàng hậu nương nương kinh sợ, long thai kia ngươi có phụ trách được không?”