Ngọc Sanh Hàn nhìn ra vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, sự lạnh lẽo trong mắt càng sâu — hai người này, vừa mới bắt đầu đã ở ngay trước mặt hắn “Mắt đi mày lại”, chẳng lẽ thực sự coi hắn không tồn tại sao?
Trên tay khẽ dùng sức, kéo Hương Diệp lên mình ngựa, hướng về phía đám người vừa mới chạy tới, một ánh mắt hàn quang vạn trượng quét qua, trong phạm vi mười dặm, đến một tấc cỏ cũng bị đông lạnh, đầu sỏ trực tiếp vỗ vỗ mông ngựa, mang theo Hương Diệp rời đi.
Tần Khê vất vả lắm mới chạy tới được đến nơi, nhìn bóng lưng đã khuất xa của Ngọc Sanh Hàn, trong lòng mắng không ngớt, kỹ thuật cưỡi ngựa giỏi thì hay lắm sao? Làm Hoàng Đế thì rất giỏi sao? Không biết hắn không thích chịu cảm giác ngựa điên sao?! Không thể chờ hắn được một chút sao?
Nhận mệnh lệnh của Tiểu Hương Hương trông chừng tên kia, Tần Khê than thở, hắn dễ dàng lắm sao! Kết luận của Tần Khê là, Ngọc Sanh Hàn chính là cả cái mặt “Cuối thu”, hắn hoàn toàn bị tên kia “Khí sảng” rồi!
Bởi vì đoạn nhạc đệm này, Ngọc Sanh Hàn cũng mất hứng đi săn, không chịu hồi cung, trực tiếp đưa Hương Diệp đến phủ của Ngọc Khê Hầu ăn vạ, lại nói lần đầu tiên đến Ngọc Khê hầu phủ, trong lòng hắn chỉ có một câu cảm thán: thật không hổ là nhà của Tần Hương Diệp! Lấy ngay cái hành lang dài này thôi, bên trên là dây mây, hai bên tràn đầy cây lục ấm rủ xuống.
Đi qua một vòng, chỉ có thể than: Nhà này làm công tác phủ xanh tốt quá!
Vào chủ viện, lại là một khung cảnh khác. Chủ viện cấm tất cả người làm tiến vào, hoàn toàn là hai người bỏ công quét dọn bố trí, trong viện tràn ngập các loại hoa cỏ mang sắc thái riêng, phần lớn đều là những loại mà Hương Diệp cực kỳ thích, ngu mỹ nhân cùng mẫu đơn thuần chân thanh nhã, hoa hồng cùng hoa quế hương thơm ngào ngạt, mùi thơm vung vẩy, rung động tâm can.
Chủ viện bao quanh nhà chính, phía Tây là rừng trúc, phía Nam là vườn mai, bên trong viện trồng cây lê, xứng với hoa ngọc trâm, trắng noãn từng chùm, giữa đám hoa, một thạch đài được dựng lên, bên cạnh đặt đồ dùng để nấu rượu, ống trúc dẫn theo một dòng suối nhỏ đi qua, vô số thanh âm, theo tiếng lao xao của trúc, tấu nên một bản nhạc hài hòa.
Ngọc Sanh Hàn không hề phủ nhận, hắn rất thích một ngôi “Nhà” như vậy, đi vào bên trong nhà chính, trên án đặt toàn là những bình hoa xen kẽ, phong cách đơn giản, nhưng cũng đầy ưu nhã ~ hắn lập tức buông xuống một câu như vậy với Hương Diệp “Sau khi về, đem Thi Ngưng Điện cũng tu sửa, tùy cô bố trí.”
Trực tiếp đi vào phòng Hương Diệp, ngồi xuống, Ngọc Sanh Hàn tiện tay rót cho mình một chén trà, Hương Diệp cảm thấy tên này thực tự tiện, chỉ có thể ngồi xuống theo, Ngọc Sanh Hàn lại trực tiếp mở miệng, “Sao cô lại xuất cung?”
Một chén trà của Hương Diệp còn chưa có uống, nghe hắn hỏi, đành phải đặt chén trà xuống, rút từ trong lòng ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy trên đó viết: Tiêu Vương cách tên, phạm thượng khu săn.
“Sau khi mọi người đi, tôi ở trong viện cắt sửa hoa cỏ, xoay người, đã thấy chiếc khăn này được giắt trên cành hoa.” Hương Diệp nhàn nhạt giải thích, cho nên cô mới vội vã rời cung, một mình cưỡi ngựa đi trước, ngay cả bên Nhiễm Thái hậu cũng chưa kịp xin ý chỉ, sau khi trở về, sợ là sẽ bị khiển trách một phen.
“Loại khăn tay này… cung nhân nào cũng có.” Ngọc Sanh Hàn vuốt chiếc khăn tay kia, tính chất trơn nhẹ, cũng thường hay thấy trong cung, cho nên Hương Diệp cũng nghĩ không ra là ai cố ý nhắc nhở cô, nếu như biết Hoàng thượng gặp nguy hiểm, tại sao cố tình lại chỉ cho một mình cô biết?
Hai người nhìn chiếc khăn kia trầm mặc một hồi lâu, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên tiện tay ném chiếc khăn qua một bên, nhìn qua Hương Diệp, trong mắt mang theo chút đắc ý, “Vừa nãy cô nói, thiếu tôi tùy tôi tính?”
Trái tim Hương Diệp khẽ run lên, trên mặt vẫn không chút lăn tăn sợ hãi như cũ, gật đầu với hắn một cái, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn cong lên một nụ cười quỷ dị, đột nhiên đến gần Hương Diệp, hơi thở nam tính phả lên mặt cô, ngạo mạn không chút kiềm chế.