Cho nên, đây mới là chỗ đáng sợ thực sự của độc hoa này, đáng sợ không biết khi nào ngủ sẽ không tỉnh dậy lại nữa.
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy lúc này biến sắc mặt, bước nhanh về phía trước, trực tiếp kéo tay người kia, lạnh giọng hỏi, “Giải dược đâu?”
Sự kích động giữa hai hàng mi , tựa hồ không giống hắn, người nọ nhìn hai người này, đột nhiên quay ra phía Hương Diệp như tề mi lộng nhãn, Hương Diệp chỉ cho là mặt lão ta rút gân, trực tiếp xoay đầu, không để ý đến lão.
“Được rồi.” Người nào đó bị người ta ngó lơ bất đắc dĩ nói, “Ta cũng là người giữ chữ tín, bất quá ta cũng không có giải dược, ta đưa các ngươi đi tìm Danh Dược, còn phải coi bà ta có chịu chữa cho hay không ~”
Ba người mặt đối mặt nhìn nhau, chẳng lẽ trên đảo này còn có người khác nữa sao? Nhưng mà “Danh Dược” ông ta nói, kiểu gì cũng thấy giống một sinh vật không phải người, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng, không có vấn đề gì chứ?
Ngượi nọ đưa ba người theo, trực tiếp đi về phía mỏ quặng, trên đường không quên nhắc nhở một câu, “Những khoáng thạch này rất đẹp đúng không? Chỉ cần trên người ngươi dính thứ khoáng thạch này, đi ra bên ngoài, chạm phải mấy thứ độc hoa độc thảo kia sơ sơ thôi cũng đảm bảo đủ để ngươi phát độc mà chết.”
“Cho nên mới nói ~ bên ngoài đồn đại bọn ta giết người không chớp mắt,, đem đảo Lam Ngọc này nói như Ma đảo vậy, thực ra thì bọn ta rất oan uổng ~ mấy người đó tự mình tham lam, lấy quặng ngọc nên dính độc, sau đó mới đi đời nhà ma, vậy sao lại trách chúng ta được chứ ~ Danh Dược người kia cũng chỉ thỉnh thoảng nhặt mấy tên muốn chết không sống về nghiên cứu một chút, vận khí tốt thì sống lại được, làm cho điên điên khùng khùng rồi sẽ thả cho về ~ vận khí không tốt, ngay cả mẩu xương cũng không dư lại, cái gì mà hóa thi dịch, chỗ này hơi bị nhiều nha.”
Người nọ đi suốt một đường, nói suốt một đường, nói đến khi ba người có chút rợn cả tóc gáy, nhưng mà, Hương Diệp rất muốn bảo ông ta câm miệng, nói thế nào nhỉ? Tư duy theo quán tính, người này nói đi nói lại rất giống với Tần Khê, nói nhảm một đống lớn, đều thích lừa bịp người ta.
Dông dài!
Thật vất vả mới qua được mỏ quặng, giống như thế ngoại đào nguyên vậy, chung quanh tràn ngập kỳ hoa dị thảo, gần như là những thứ Hương Diệp chưa từng thấy bao giờ.
Nhân tử hoa trong lòng bắt đầu toát ra, vừa mới động ngón tay, đã bị Ngọc Sanh Hàn túm lại, mắt lạnh liếc cô, “Tần Hương Diệp, cô tốt nhất ngoan ngoãn một chút.”
Hương Diệp bĩu môi, trực tiếp rụt tay lại, giống như ấm ức lắm, “Biết rồi.” Sao cô thấy hắn trở nên có chút bà mẹ vậy?
Người nọ mang theo ba người dừng lại trước một hàng rào, kéo chiếc chuông nhỏ trên hàng rào, lắc mấy cái, kêu vào bên trong, “Danh dược ~ nguyên liệu tới rồi. Nguyên liệu lần này hơi bị tốt nha ~ một cô nhóc da non thịt mềm đây~”
Ba người sững sờ tại chỗ, lời này nghe mới quái dị làm sao, nghe giống như là….
Bọn buôn người mang trẻ con đến đưa cho phù thủy vậy.
“Đứa trẻ này rất tươi nha ~”
Quỷ dị!
Cửa được mở ra, một nữ tử áo xanh chầm chậm bước ra, chừng ba mươi tuổi, một đôi mắt đẹp đến động lòng người, nhưng trên mặt chằng chịt vết sẹo, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.
Nữ tử liếc ba người một cái, chỉ vào Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn nói, “Bách Quái, hai đứa này cũng là nguyên liệu sống?”
Nam tử đeo mặt nạ được gọi là Bách Quái vội vàng bước lên, hoàn toàn không còn chút khí thế phách lối lúc nãy, giọng nói mang đầy nhún nhường, “A a, Danh Dược, bọn họ không phải, thật ra thì, là tiểu cô nương này, trúng Nhật Dạ Hiểu, ta, đáp ứng bọn họ, cho nên mang đến cho bà, bà xem chữa được chứ?”
“Không phải là nguyên liệu thì biến nhanh cho ta! Lão nương không dư thời gian chữa bệnh cho người!” Bà ta banh mặt, nét mặt càng thêm dữ tợn, nhìn ba người mở miệng ra đã quát.