Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 41: Nếu không phải lòng đã có nơi chốn




Một người ở trong ao, một người ở trên bờ, hai người vẫy nước lõm bõm, khiến cho nước tràn hết ra trên đất, hai linh hồn trưởng thành, mượn thân thể vị thành niên này, lần đầu tiên sung sướng vui đùa ầm ĩ.

Ngoài cửa An Quế cùng một đám cung nữ ghé vào cửa nghe lén tiếng nước chảy bên trong còn có tiếng kêu loạn không ngừng, trên mặt từng người một đều thổn thức không dứt —— tình hình chiến đấu bên trong thật là kịch liệt nha —

Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, chơi thực vui vẻ.

Kết quả cuối cùng là, hai người làm ầm ĩ xong, tự mình thay hỉ phục ướt đẫm trên người, phân phó cung nhân đi vào dọn dẹp tàn cuộc, tiếp tục nằm trên giường hỉ, im lặng.

Hương Diệp có chút mệt mỏi đưa chân đá đá hắn, “Quay về sạp quý phi của anh mà ngủ.”

Ngọc Sanh Hàn ngẩng đầu lên nhìn chiếc sạp quý phi lót nhung mềm cùng với tay vịn gấm nỉ màu tím, lại nhìn chiếc giường hỉ ấm áp hoa lệ, chợt nhướn mày, dứt khoát, bò lên giường.

“Anh làm gì vậy?”

“Sau này trẫm chỉ ngủ giường.” Ngọc Sanh Hàn trực tiếp bò vào trong giường.

“Vậy thì quay về Thi Ngưng điện của anh đi.”

“Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.” Ngọc Sanh Hàn có lý chẳng sợ nói.

“Đấy chẳng liên quan gì đến tôi.” Hương Diệp mắt lạnh hơi chuyển, “Nếu anh dục cầu bất mãn có thể đến tẩm cung của các phi tử khác, tôi không ngại đâu.”

Ngọc Sanh Hàn liếc xéo cô một cái, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô nữa, trực tiếp ngủ luôn.

Hương Diệp mắt thấy hắn chiếm đoạt giường của mình, cũng chẳng có tinh thần hao tổn với hắn, thở dài, tự nhận mình xui xẻo ~ bước tới bên bàn trang điểm, ôm một hòm trang sức nho nhỏ, Ngọc Sanh Hàn mặt không thay đổi nhìn cô đem hộp đồ trang sức ôm lên giường, sau đó mở hộp ra, đem châu ngọc trâm phượng bên trong ra, ở giữa hai người, từng cái từng cái, từ đầu giường đến cuối giường trải ra.

Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng nhìn rõ động tác của cô, cười lạnh, “Cô đây là xếp hàng rào gai?”

“Là giao giới Hán Sở.” Hương Diệp liếc xéo hắn một cái, nghiên túc nói.

Hai người một giây trước còn vẫy nước vui đùa đến quên trời quên đất, giờ lại cách một hàng châu ngọc trâm phượng, không ai xâm phạm đến ai.

Trong sự tĩnh lặng, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên mở miệng, “Ngày mai, cô vẫn nên dọn về Thi Ngưng điện đi.”

“Phiền toái.” Hương Diệp nhắm mắt đáp lại hắn, giằng co một ngày, cộng thêm ánh mắt bi thương kia của Tiêu Cẩm cứ chiếm cứ trong đầu óc cô, tựa hồ có chút mệt mỏi.

“Ở cùng một chỗ dễ dàng chiếu ứng hơn.” Ngọc Sanh Hàn nhạt giọng nói.

“Tùy thôi, nếu anh cảm thấy lúc triệu tẩm không phiền toái.” Hương Diệp nhắm hai mắt, thuận miệng nói, Ngọc Sanh Hàn chợt mở mắt ra, sắc mặt chợt ngang tàng, “Ở trong mắt cô, tôi dục cầu bất mãn đến vậy sao?”

“Ừm….” Hương Diệp thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy bật dậy, phát hiện cô đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh điềm đạm, trong trắng thuần khiết, không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, trái lại rất động lòng.

Ngọc Sanh Hàn lẳng lặng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, một hồi lâu, vươn tay, nhẹ nhàng vén đám tóc mai tán loạn trên trán cô, thấp giọng tựa như than thở, “Nếu như không phải lòng cô đã có nơi chốn, tôi trái lại rất vui lòng cùng cô làm một đôi vợ chồng chân chính….” Đáng tiếc, gặp nhau quá muộn.

Ngoài cửa sổ dường như lại đổ mưa phùn lách tách, gió mát thổi vào, Ngọc Sanh Hàn nhìn người nào đó đang ngủ say, đứng dậy bước tới trước cửa sổ, đóng lại, đem gió rét mưa phùn nhốt tại thế giới bên ngoài.

Chỉ có hắn và cô. Hai người.

Cũng không biết, có một người đứng bên ngoài Phượng Hoàn cung, đứng trong mưa phùn, đứng ở nơi không ai nhìn thấy, lẳng lặng đứng im, cho đến khi tất cả ngọn đèn dầu trong Phượng Hoàn cung đều cạn, tiếng người tan sạch, nước mưa rơi nhòa tầm mắt, thấm vào nỗi hận cùng buồn khổ, thiếu niên cắn môi dưới, hai tay nắm thành quyền, cuối cùng xoay người rời đi.