“Nhị ca, hãy giúp ta, ta không thể cứ như vậy mà mất đi Hương Diệp Nhi được.” Giọng nói Tiêu Cẩm lộ ra vẻ cầu khẩn, tràn ngập bất lực, mắt nhìn Minh Lam ánh lệ quang, bọn họ từ nhỏ cũng không thân thiết, hôm nay lại nhờ hắn giúp đỡ, cũng bởi vì trước mắt chỉ có Nhị ca này, có lẽ mới đồng ý giúp hắn.
Minh Lam biết Ngũ đệ của hắn đã động tâm tư, ngay sau đó thản nhiên nói, “Thỏa đáng mà nói quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác, lần này Hoàng thượng làm vậy, quả thật không nên, nếu đệ muốn đoạt lại Hương Diệp từ trong tay Hoàng thượng, Nhị ca chắc chắn sẽ giúp đệ.”
Khóe mắt long lanh, khuôn mặt tuấn tú sáng lên, lộ ra vẻ đắc ý mơ hồ, sắc mặt Tiêu Cẩm ngưng trọng, gật đầu, hai người cứ như vậy mà định liên kết, cũng vì vậy, mà xảy ra nhiều chuyện.
Hương Diệp cũng không ngờ, sau khi cô rời đi, Tiêu Cẩm lại bị người khác mê hoặc, nhưng tình huống sau này ra sao, không phải ai cũng có thể dự liệu được, đôi giày tinh xảo đến từng đường may bước qua tấm thảm gấm màu đỏ thẫm, hai bên văn võ đại thần đội mũ đứng hai hàng, nam tử đứng giữa phong tư rạng rỡ, băng lụa vàng tôn lên một thân chính trang màu đỏ thêu chỉ vàng, sắc mặt nghiêm túc, ngũ quan tinh tế mà sâu sắc, một thân tư thế của vua trong thiên hạ.
Hắn vươn tay về phía cô, vẻ băng lạnh trên khuôn mặt nhiễm một tầng thâm thúy, khóe miệng nở nụ cười như có như không, chớp lên trong con ngươi đen nhánh.
Cô nặng nề vươn tay ra, giao bản thân cho hắn, hai người đứng trên điện, cùng sánh vai, từ đó, thiên hạ cúi đầu.
Tiêu Cẩm đứng bên ngoài điện, ánh mắt xa xăm lạnh lẽo, chăm chú nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, vẻ mặt âm trầm, cuối cùng, vung tay áo, xoay người rời đi.
Đại hoàng huynh, một ngày nào đó, ta sẽ đoạt lại Hương Diệp Nhi từ tay huynh….
Đại lễ sắc phong, cung yến hỉ nhạc, toàn bộ giày vò cả một ngày, cho đến khi màn đêm buông xuống, vẫn còn dạ yến chưa dứt. Bên trong Phượng Hoàng cung, Hương Diệp ngồi thẳng trên giường hỉ, rèm đỏ tung bay, mũ phượng nặng nề đè trên đầu cô, cổ đã cứng ngắc, trên mặt vẫn giữ vẻ thanh thanh lạnh lạnh như cũ, nhìn không ra bất cứ tâm trạng gì.
Cuối cùng, cửa cũng được mở ra, Ngọc lão Đại dáng vẻ rất chi là tự đại được một đám cung nhân nghênh vào, liếc mắt nhìn Hương Diệp phía sau sa trướng màu hồng, phất tay cho phép mọi người lui ra.
Người ngoài đã rời đi cả, trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngọc Sanh Hàn vén la trướng bước tới, đưa tay, thay cô gỡ mũ phượng xuống, đỉnh đầu Hương Diệp lập tức được thả lỏng, ngước mắt nhìn về phía hắn chính là, trừng.
Ngọc Sanh Hàn nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, ngồi xuống bên cạnh Hương Diệp, đưa tay, đem đỉnh quan trên đầu gỡ xuống, tuy rằng không đến nỗi nặng như mũ phượng của cô, nhưng mà cũng không nhẹ đâu ~
“Khổ thân.” Hương Diệp cười giễu một tiếng, đang vặn vặn cổ, chỉ thấy cứng đơ đau nhức, Ngọc Sanh Hàn thất vậy, khẽ buồn cười, lại nói, “Yên tâm, chỉ có một lần vậy thôi.” Hương Diệp không thể phủ nhận, đột nhiên trên cổ nóng lên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ cô, năm ngón tay khẽ xoa bóp, mặt thì băng hàn vạn năm, ngón tay lại ấm áp ngoài ý muốn, Hương Diệp khẽ ngây ngẩn, cảm nhận nhiệt độ, ấm áp truyền đến từ cổ, cũng rất thoải mái.
Nhắm mặt lại, hưởng thụ sự xoa bóp của hắn.
Hắn khẽ xoay người cô lại, nghiêm mặt (hình như bình thường cũng luôn nghiêm mặt mà). “Từ hôm nay trở đi, xin chỉ giáo nhiều hơn, Hoàng Hậu của tôi.”
Hương Diệp kinh ngạc nhìn hắn, khóe miệng, không tự chủ được lộ ra một nụ cười, giây kế tiếp, lại cười khẽ ra tiếng, nhìn hắn, trong đôi mắt tinh khiết mang theo nét cười trong trẻo: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Giây tiếp theo, lại bị hắn áp đảo trên giường, đầu chạm phải chăn bông mềm mại, cả người Ngọc Sanh Hàn đã đè trên người cô.