“Ai gia là mẫu hậu của người, đương nhiên sẽ đứng về phía người.” Nhiễm Thái hậu nhìn qua Hương Diệp đang ngồi yên lặng ở một bên, vẻ tận tình khuyên nhủ, “Nha đầu Tần gia suy cho cùng cũng là lớn lên trong cung, ai gia cũng không có gì phải lo lắng, nên làm như thế nào, ai gia tin tưởng Hoàng Thượng sẽ biết chừng biết mực.”
“Đa tạ mẫu hậu lượng thứ.” Khóe mắt Ngọc Sanh Hàn tựa hồ như mang theo ý cười, trên mặt vẫn lạnh lùng nghiêm kính, Hương Diệp khẽ thở dài một tiếng trong lòng.
Cả hai đều là cáo già.
“Nếu đã định rồi, nha đầu Tần gia cứ ở mãi trong Thi Ngưng điện dù sao cũng không hợp quy củ, trước đại lễ phong hậu tạm thời hãy lui về phủ của Ngọc Khê hầu trước đi.” Thái hậu lại bổ sung một câu như vậy, Hương Diệp trái lại chẳng sao cả, chỉ có Ngọc Sanh Hàn, nhàn nhạt buông một câu, “Nhi thần hiểu, chẳng qua là Hương Diệp Nhi bây giờ không thể xuất cung.”
Nhiễm Thái hậu khẽ cau mày, bất mãn trên mặt cũng chỉ chợt lóe qua rồi biến mất, vẻ mặt hòa hoãn, lại liếc Hương Diệp một cái, giọng nói bình thản, “Đã như thế, vậy có thể về Hoa Hinh các trước kia chờ gả, dù sao Tần cô nương cũng coi như một nửa là người trong cung rồi.”
Giọng nói bao dung, quả thực khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh.
Ra khỏi Tiêu Ninh cung, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn sánh vai đi qua hồ Ngọc Hà, đứng trên cầu, Hương Diệp đột nhiên cúi người, nhìn cá chép vầy nước trong hồ, thấp vai cúi đầu, vẻ mặt thanh lãnh.
“Lời vừa nãy của Thái hậu, cô thấy thế nào?” Ngọc Sanh Hàn nhìn cô mở miệng, Hương Diệp ngẩng đầu, liếc hắn một cái, lại quay đầu lại, thuận miệng nói, “Rất tốt.”
“Rất tốt?”
“Vốn chính là hai người so tài, tôi chẳng qua chỉ là người qua đường Giáp mà thôi.”
“Người qua đường Giáp như cô cũng quá “người qua đường” đấy!” Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, Hương Diệp đứng thẳng người, không miễn cưỡng như lúc trước, nói thẳng: “Thái hậu nương nương thấy thái độ của anh thay đổi, thay vì gây ầm ĩ với anh không gỡ ra nổi, không bằng thuận nước đẩy thuyền, bắt được lòng của anh cũng tốt, anh đánh cuộc chính là tình cảm mẹ con giữa bà ấy và Ngọc Sanh Hàn, bà ấy đâu biết anh có còn tâm tư kia nữa hay không.”
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh khẽ chuyển, trong mắt cười như không cười, “Tần Hương Diệp, cô có thông minh quá không đấy.”
Hương Diệp nghe vậy, trực tiếp lườm hắn một cái, thầm nghĩ, không thông minh anh có khăng khăng giữ tôi lại trong cung “chăm sóc” cho anh thế không?
“Khụ khụ, trên danh nghĩa, bà ấy vẫn là mẫu hậu của anh, anh có nên sửa cái vẻ mặt người lạ chớ gần ấy đi không?” Hương Diệp nhắc nhở một câu, Ngọc Sanh Hàn liếc cô một cái, “Cô nhìn tôi không vừa mắt?”
“Không tồi.” Hương Diệp nhẹ nhàng dật ra một câu, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giống như cong lên một nụ cười mỏng manh, nếu cô xem thuận mắt, thì quản những người khác có thuận mắt hay không làm gì?
Đại lễ phong hậu chính thức ấn định vào cuối tháng.
Cuối tháng, là ngày Tiêu Cẩm hồi cung.
Là ngày Tiêu Cẩm hồi cung… đúng không?
Nhưng mà, còn nửa tháng nữa mới đến cuối tháng, tại sao cô lại thấy Tiêu Cẩm ở đây vậy?
“Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa, tương ánh hồng*…”
*Tạm dịch:
Ngày này, năm ngoái, cửa đây.
Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng hồng.
Hai câu thơ trích trong bài Đế đô thành Nam trang của Thôi Hộ.
Cô còn nhớ rõ, một mảnh rừng hoa đào trong Hoa Hinh các đều là do cô cùng hắn đích thân gieo trồng.
“Hương Diệp Nhi.” Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cẩm, nhìn cô, ánh mắt ánh lên những tia sáng mềm mại, Hương Diệp đứng tại chỗ, nhìn hoa đào chiếu lên khuôn mặt ôn nho tuấn tú của hắn, vẫn dịu dàng gọi cô như cũ, “Hương Diệp Nhi.”
Cả người được ôm vào trong lồng ngực ấm áp, khiến cho Hương Diệp hơi ngẩn ra, cuối cùng cũng phản ứng lại, trong tai chỉ nghe thấy tiếng hắn gọi cô trước sau như một, trong giọng nói mang theo cưng chiều, “Hương Diệp Nhi, ta rất nhớ muội.”
“Tiêu Cẩm, ca ca.” Mấy ngày nay lăn lộn với cái tên kia, cũng sắp quên mình đang sắm vai nhân vật kiểu gì — một cô bé mười bốn tuổi ngây thơ hồn nhiên,