Thái độ này, cũng đáng lưu ý.
Ngọc Sanh Hàn cũng liếc hắn một cái, đảo mắt nhìn về phía Hương Diệp, ý tứ là giao cho cô. Tần Khê hơi ngẩn ra, vừa rồi hắn có phải bị ảo giác hay không? Sao lại thấy, ánh mắt của Tiểu Hương Hương cùng Hoàng Đế lại giống nhau như vậy?
Không đúng! Hoàng Đế kia trở nên khốc như vậy, băng như vậy từ bao giờ?!
“Ca.” Hương Diệp gọi hắn, suy nghĩ của Tần Khê bị cắt đứt, trái tim lại treo cao, có chút cảnh giác, chúng ta đương nhiên biết, Hương Diệp chắc sẽ không vô duyên vô cớ mà gọi hắn là “Ca”.
“Ca, từ ngày mai trở đi, theo giúp anh ta lên triều đi.” Hương Diệp vẻ mặt vô hại, ngón tay thon mảnh nhẹ nhàng chỉ về phía Ngọc Sanh Hàn, tình huống này, khiến cả hai cùng ngây ngẩn cả người, Ngọc Sanh Hàn cau mày, trong mắt đầy sự khó hiểu, Tần Khê miệng lắp bắp, chỉ vào Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt kháng nghị, “Tại sao mỗi sáng anh phải rời giường sớm như vậy theo Hoàng Đế vào triều?! Anh luôn luôn miễn triều!”
Hương Diệp nhàn nhạt liếc hai người một cái, giọng nói bình ổn, “Bởi vì Ngọc Sanh Hàn không nhận ra những đại thần kia, anh cũng tiến triều, nói rõ ràng cho anh ta một chút, quan trọng nhất là đừng khiến cho An Quế nghe được.”
“Ha ha, em nói hắn không nhận ra mấy đại thần kia? Đùa sao!” Tần Khê chỉ vào Ngọc Sanh Hàn cười khan không dứt, nhìn đôi mắt trong suốt của Hương Diệp, tựa hồ như nghĩ ra cái gì? Tiểu Hương Hương vừa rồi giống như gọi tên kia là, Ngọc Sanh Hàn?
“Tiểu Hương Hương, có phải anh bị ảo giác hay không? Sao anh thấy hình như thái độ của em với Hoàng Đế thay đổi? Chẳng lẽ, hắn mất trí nhớ?”
“Sao vậy, em chưa nói sao, anh ta với anh giống nhau, đều là giữa chừng xuyên qua tới?”
Hương Diệp vẻ mặt vô tội, đôi mắt chớp chớp, hai người đều sửng sốt, tiếp đó trăm miệng một lời “Cô căn bản chưa nói!”
Hương Diệp chớp chớp đôi mắt đen, được rồi, cô rất yên tâm thoải mái nói một câu: Cô không phải cố ý.
Tình huống đã rõ ràng, Tần Khê mặc dù cũng không tham dự vào chính sự nhiều lắm, nhưng mà hiểu biết đối với đám đại thần kia tuyệt đối nhiều hơn so với Ngọc Sanh Hàn, nhất là những thứ tin đồn linh tinh kiểu như đại nhân nào giấu tiểu mật* ở thành Nam này, rồi đại nhân nào đó cùng lão bà của đại nhân nào đó có một chân này…
*bồ nhí
“Dĩ nhiên những thứ này tôi sẽ không nói cho anh.” Vẻ mặt Tần Khê rất chi là chính nhân quân tử, cuối cùng lại duỗi móng vuốt về phía chén trà trước mặt Hương Diệp, Hương Diệp một chưởng đẩy ra, “Nói một chút về cục diện chính trị đi.”
Tần Khê vẻ mặt giống như con cún con, ngượng ngùng quờ quoạng một chiếc chén khác rót cho mình một chén trà, nhìn qua ánh mắt cực giống nhau của Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn một chút, nghiêm trọng hoài nghi giữa hai người này còn có chuyện mà hắn không biết, đây chỉ có thể nói lên một chuyện, hắn bị chèn ép!!
“Trước khi nói những chuyện kia nói qua về anh ta một chút!” Tần Khê nhướn mi, ngón tay chỉ Ngọc Sanh Hàn, “Làm sao mà xuyên đến?”
“Đụng vào đầu xuyên.” Hương Diệp không chút nghĩ ngợi trả lời, lại nói, “Tiếp theo nói về cục diện chính trị đi.”
Tần Khê sửng sốt, “Chỉ vậy là xong?” Hắn còn muốn đào bới một chút! Không ngờ cô lại hời hợt qua loa như vậy, chỉ nhiều hơn hai chữ “không nói” mà thôi!
….
Mặt trời đã ngả về Tây, Tần Khê mệt mỏi ngồi phịch trên bàn, hữu khí vô lực nói, “Cái gì biết tôi nói hết cả rồi, bỏ qua cho tôi đi ~”
Hương Diệp nhẹ cong khóe miệng lên, đưa tay rót cho hắn một chén trà đầy, Tần Khê nhìn chén trà kia cười khổ không dứt, “Anh đã uống trà cả một buổi chiều rồi…”
Bỏ qua cho tôi đi ~
“Hoàng Thượng.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của An Quế, “Sắp tới giờ Thân, có nên truyền ngọ thiện không ạ?”
“Trời ạ ~ Đã ba giờ rồi mà còn chưa ăn cơm trưa! Tôi muốn kiện cậu bóc lột dân công! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Mời cơm đi!” Tần Khê từ trên bàn bắn lên, lớn tiếng kêu gào, ngoài cửa chỉ có một mảnh yên lặng.