Hương Diệp còn định hỏi tại sao, lại bị Ngọc Sanh Hàn ôm chầm lấy, nghe thấy thanh âm khàn khàn của hắn vang lên bên tai cô, “Bất kể sau này em có tin hay không, anh cũng sẽ buộc em bên cạnh anh. Anh đã định em rồi. Cứ ở lại bên cạnh anh là được.”
Hương Diệp bị hành động khó hiểu của hắn làm cho có chút mù mịt, đảo mắt, hỏi, “Những lời này không phải anh đã nói rồi sao?”
“Anh sợ em quên mất, cho nên cố ý nhắc nhở em.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, lại dùng sức ôm chặt cô, “Em hãy nhớ, bây giờ em là Tần Hương Diệp, cái tên Hoa Hương Dư kia, đã sớm nên buông tha… Anh không phải phụ thân em, em cũng không phải mẫu thân em. Cho nên, cứ việc gác hai người họ qua một bên đi…”
“Lời này của anh… nghe có hơi đại nghịch bất đạo.” Hương Diệp buồn buồn đáp lại hắn, nhưng trong lòng không thể phủ nhận là thực sự có chút rung động, cô quả thực không nên coi tất cả tình yêu đều sẽ giống như cha mẹ cô trước kia, ít nhất, Ân Ngôn và Lăng Duẫn Hàm vẫn hạnh phúc đúng không?
“Sau này bất cứ ai khiến cho em suy nghĩ lung tung, cho dù là nhạc phụ anh cũng sẽ không nói chuyện tình cảm nữa.” Ngọc Sanh Hàn buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, nói rất nghiêm túc, Hương Diệp chớp mắt mấy cái, bỗng nở nụ cười, “Câu này, nghe có chút cảm giác trẻ con.. kiểu Tần Khê.” Hương Diệp nói xong, vươn tay chỉ vào Ngọc Sanh Hàn.
“Đừng có đánh đồng anh với Tần Khê.” Ngọc Sanh Hàn có chút câm nín giữ lây ngón tay đang chỉ vào hắn của cô, đáy lòng nghĩ, những suy nghĩ ngu xuẩn cũng sẽ truyền nhiễm.
Còn định nói tiếp, Hương Nại Nhi đột nhiên chạy tới, nói Ân Ngôn đang lấy lòng nha hoàn, muốn đưa bọn họ đi câu cá, Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp còn chưa phản ứng kịp, Hương Nại Nhi đã nhét đồ đi câu vào tay hai người, kéo họ đến Tây điện hội họp.
Nửa khắc đồng hồ sau, bên hồ, một đám người ngồi đó, tay cầm cần trúc, khí thế kia, như thể quyết không câu sạch cá trong hồ của Lăng Duẫn Hàm thì không bỏ qua vậy.
Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn chọn một vị trí cách khá xa mấy người kia, sau khi ngồi xuống liền tĩnh tâm chờ cá cắn câu, sở dĩ rời xa đám Ân Ngôn, hoàn toàn là kinh nghiệm được hun đúc lâu dài.
Quả nhiên, sau nửa canh giờ, bên kia bắt đầu ầm ĩ loạn cả lên.
“Dây rối mất rồi!!”
“A!!! Dây của mấy người quấn vào của tôi rồi này.”
“Á!! Móc câu của ai móc vào áo tôi thế !!!”
Dưới trời chiều, bên kia hoảng hoảng loạn loạn, bên này vẫn bình thản thong dong, ánh nắng chiều đẹp khó nói thành lời chiếu rọi trên không trung, tạo thành một bức tranh xinh đẹp hài hòa, giữa hai người có một sự im lặng.
Hương Diệp hơi quay đầu, nhìn nắng chiều chiếu lên sườn mặt tuấn tú của Ngọc Sanh Hàn, đột nhiên hỏi, “Mai phải về rồi sao?”
Ngọc Sanh Hàn dường như hơi ngẩn ra, hồi lâu mới gật đầu, “Ừm.”
Hương Diệp thấy hắn im lặng một cách khác thường, một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Hoa trong cung lâu rồi không được chăm nom, mai em về cùng anh xem một chút đi.”
Lúc Hương Diệp nói những lời này, ánh mắt rơi vào mặt hồ tỏa nắng, vốn cho là một câu rất khó để nói ra, giờ phút này lại có thể lưu loát như vậy, trái tim bỗng trở nên buông lỏng một cách kỳ lạ.
Bên cạnh vẫn im lặng một lúc lâu, Hương Diệp thấy chiếc cần câu bên cạnh đột nhiên rơi xuống nước, vừa quay đầu, bỗng dưng đã rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, sao cứ cảm thấy, Hàn hôm nay, hình như rất thích ôm cô, cảm giác đó, giống như là đau lòng, lại giống như bao dung vô hạn.
Đang suy nghĩ, môi của Ngọc Sanh Hàn đột nhiên hạ xuống, đặt lên trán cô.
Trong khoảnh khắc đó, dường như cảm thấy cả thế giới thật yên lặng, yên lặng đến quỷ dị.
Trên thực tế, mọi người đều rất không cẩn thận mà nhìn thấy tình hình bên đó, cũng rất không cẩn thận mà thấy Ngọc Sanh Hàn hôn lên trán Hương Diệp một cái dưới trời chiều.
Kết quả là, theo như lời của Ân Ngôn nói, đó chính là, “Chúng tôi cảm thấy trái tim đã không còn thuần khiết của mình vì hành động thuần khiết của hai người vốn là không thuần khiết trong nháy mắt cũng trở nên thuần khiết!”
…
Ban đêm, hoàng cung rực rỡ đèn hoa, vì ngày mai Ngọc Sanh Hàn sẽ đi, Ân Ngôn và Lăng Duẫn Hàm đương nhiên phải đích thân mở một buổi tiệc tiễn đưa vui vẻ.
Địa điểm là ở gác cao, chỗ đó vốn là nơi để luyện múa, có điều thỉnh thoảng cũng dùng làm chỗ tổ chức yến hội có quy mô nhỏ, sáu đồng loại, thêm Lăng Duẫn Hàm và Quân Nhược, chỉ mang theo Bằng Nhi, Trư Trư, Tiểu Quý Tử và Hồ Thủy Tý đi hầu hạ.
Không có người ngoài ở đây, càng thêm cuồng hoan không dứt.
Rượu quá một tuần, ăn uống linh đình, tiếng chén rượu va chạm vang lên lanh lảnh trong đêm.
Ngọc Sanh Hàn hiếm hoi lắm mới xuất ngoại được một lần, sau này, có muốn đi nữa cũng khó.
Ân Ngôn đã có bến đỗ của đời mình, bọn họ cũng có nơi chốn thuộc về họ.
Chung quy có một ngày, đều phải ai về chỗ nấy.
Lăng Duẫn Hàm ngồi tại chỗ uống rượu, nhìn cảnh tượng ầm ĩ chẳng giống quân thần chút nào kia, lòng nhủ kế hoạch ký minh ước chắc là không có khả năng rồi, đang tự rót tự uống, lại thấy mấy người đột nhiên chạy đến giữa thảm đỏ, tay nắm tay xếp thành một hàng, trên mặt dường như cũng mang theo chút men say, nhất là Ân Ngôn.
Lăng Duẫn Hàm nhìn Ân Ngôn nắm tay Tần Khê, hơi cau mày, đang định nói gì, lại nghe Hương Nại Nhi đứng giữa hô to, “Bài cuối cùng, xin tăng mọi người! Tất cả đồng loại ~ oh~”
Mấy người ở đây còn đang suy nghĩ xem có phải Hương Nại Nhi đang định biểu diễn nữa hay không, mấy ngày ở trong cung, mọi người đều đã biết công lực của Hương Nại Nhi.
Có điều lúc này, người hát đầu tiên lại không phải là cô.
“Bầu trời tăm tối không níu nổi ánh sao băng
Không làm ấm lại một ngôi sao tàn lụi đã trở nên lạnh lẽo…”
Thanh âm trầm thấp của Tần Khê lại mang theo một chút phóng khoáng, như một ngôi sao cô độc lóe lên trong đêm đen, tiếp theo là đến Ngọc Sanh Hàn đồng thanh hòa vào, hai nam tử xuất sắc, hát lên cũng tiêu sái phóng khoáng.
“Khó khăn tìm kiếm nay vì đâu mất đi
Là yêu hay hận đáng tiếc hơn”
“Mộng trong mộng, trong mộng của người trong mộng
Mộng chẳng tới chuyện cũ như gió thoảng qua
Bầu trời trống trải không chứa nổi nụ cười
Tâm hồn thể xác sao đau đớn…”
Giọng hát của bốn cô gái tuy mảnh, nhưng đồng thanh lại cũng không bại bởi sự phóng khoáng của Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê, nam một đoạn, nữ một đoạn, tiếp đó lại cùng nhau hợp xướng, thập phần rung động.
“Nghĩ làm chi hỏi làm chi chốn nao mới là nhà
Yêu cũng được hận cũng xong coi như hết
Hỏi chân trời phóng tầm mắt nhìn phía xa xôi
Thắng được cả thiên hạ lại mất người
Không thể dứt bỏ không thể xua đi nổi
Không phá nổi mối dây thâm tình
Không nhẫn nổi không hận nổi người khác
Kẻ hại người kẻ lạc lối kẻ tình si
Day dứt rồi nhớ thương cũng đâu phải là cách
Ra đi hay ở lại cũng là sai
Nay chân trời mai vẫn là chân trời
Hãy vung tay cho quên hết đi nào!”*
* Chân trời – Nhậm Hiền Tề, nhạc phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Một khúc đã nêu bật lên sự phóng khoáng trong lòng bọn họ, giọng hát tiêu sái như vậy, lúm đồng tiền trên những gương mặt rạng rỡ kia, khiến cho Lăng Duẫn Hàm và bao người ở đây đều ngẩn người.
Ân Ngôn chạy tới, kéo Lăng Duẫn Hàm và Quân Nhược qua, Hương Nại Nhi và Tần Khê cũng kéo Bằng Nhi và mấy cung nhân tới, một đám, ghé vào gác cao dưới ánh trăng, cao giọng đồng ca.
“Bầu trời tăm tối không giữ nổi ánh sao băng
Không làm ấm lại một ngôi sao tàn lụi đã trở nên lạnh lẽo
Khó khăn tìm kiếm nay vì đâu mất đi
Là yêu hay hận đáng tiếc hơn
Mộng trong mộng, trong mộng của người trong mộng
Mộng chẳng tới chuyện cũ như gió thoảng qua
Bầu trời trống trải không chứa nổi nụ cười
Tâm hồn thể xác sao đau đớn.
Nghĩ làm chi hỏi làm chi chốn nao mới là nhà
Yêu cũng được hận cũng xong coi như hết
Hỏi chân trời phóng tầm mắt nhìn phía xa xôi
Thắng được cả thiên hạ lại mất người
Không thể dứt bỏ không thể xua đi nổi
Không phá nổi mối dây thâm tình
Không nhẫn nổi không hận nổi người khác
Kẻ si tình hại người rồi lại khiến người ta mê đắm.”
“La la la la~ La la la la~”
“La la la la~~~”