Hương Diệp nghe Ân Ngôn nói thẳng thừng như vậy, hơi giật mình, thầm nghĩ vừa nãy cô với Ngọc Sanh Hàn có trao đổi ánh mắt sao? Hình như là vậy, cô bảo hắn làm thêm chút cao trị sẹo, hắn hiểu ý, sau đó cô bảo hắn mau hồi cung nghỉ ngơi, mai còn phải lâm triều, hắn bảo mai muốn tới ăn cơm trưa, đây là điều kiện.
Hương Diệp lúc này mới đột nhiên phát hiện ra, thì ra thì trước kia giữa cô và Ngọc Sanh Hàn, có rất nhiều những cuộc đối thoại đều bắt đầu từ ánh mắt, người bên cạnh nghe thì là những câu nói không đầu chẳng đuôi, chỉ có bọn họ hiểu người còn lại muốn nói gì trong lòng.
“Ăn ý đến mức mình thấy ghen tỵ ~” Ân Ngôn tiếp tục lầu bầu, Hương Diệp nghe vậy, trên mặt không tự chủ được hiện lên nét cười nhẹ nhàng, trái tim, dường như cũng ấm áp.
“Ha ha, cậu cười trộm nhá~”
“Tối nay cậu ngủ dưới đất đi.”
. . .
Bên kia, khi Ngọc Sanh Hàn quay lại hoàng cung, thì đã vào đêm, một mình trên đường quay lại Thi Ngưng điện, nghĩ tới dáng vẻ cố chấp không chịu lùi bước kia của Hương Diệp, cô cũng nghĩ đến, hắn có mệt mỏi hay không sao?
Thật ra thì có, chỉ là vì, khi quá mệt mỏi, hắn cũng đã quen với việc lấy lại tinh thần một lần nữa, so với từ nay về sau thiếu cô ở bên, chờ đợi cũng không tính là quá mệt mỏi.
Ánh trăng rọi bóng người, mông lung suy nghĩ, trước kia, hắn còn có thể nghĩ, trong chốn thâm cung đại viện này, luôn có một người là cô ở bên cạnh hắn, dù không phải làm bạn đêm dài, những cũng không đến nỗi thấy cô quạnh.
Một người, dù có đi trong bóng đêm, trong lòng không còn nhung nhớ nữa, thời gian ba năm thấm thoát trôi qua, giờ đã quá nửa năm rồi mà vẫn không sao quen nổi với những ngày tháng không có cô ở bên.
Bước trên con đường lát đá, chợt nghe có tiếng bước chân khe khẽ đằng sau hòn giả sơn, Ngọc Sanh Hàn lập tức đề phòng, “Ai?”
Ánh trăng đổ trên hòn núi giả, vụn vỡ, một người bước ra từ đằng sau núi giả, rầu rĩ nhìn hắn, Ngọc Sanh Hàn xoay người, là Quan Niệm Nhã kia, “Ngươi ở đây làm gì?”
“Tản bộ.”
“Trẫm nhớ Ninh Tú cung cách chỗ này đủ xa.”
Quan Niệm Nhã nghe vậy, sắc mặt hơi quẫn bách, không dám nói, nàng vốn ôm chút tâm sự ra ngoài tản bộ, kết quả càng đi càng xa, đã đến gần Thi Ngưng điện. Thấu sắc trời đã dần tối, trong lòng lại trồi ra suy nghĩ “Hoàng thượng xuất cung gặp tiền Hoàng hậu nương nương đã trở về hay chưa”, lòng vòng quanh đây, liền lạc đường.
Không ngờ thật sự nhìn thấy hắn, không nhịn được lặng lẽ đi theo tới tận đây.
Tâm trạng Ngọc Sanh Hàn đang tốt, cũng không truy cứu cô ta, “Không có chuyện gì thì mau trở về cung của mình đi.”
“Chờ đã.” Quan Niệm Nhã vội vàng tiến lên kéo tay áo Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn hơi cau mày, tay khẽ giật một cái rút tay áo về, Quan Niệm Nhã hơi bất mãn với động tác đó của hắn, vẫn hạ giọng nói, “Ta, ta lạc đường rồi.”
“Vậy thì đi hỏi đường.”
“Ta không phải đang hỏi đây sao. .” Nói xong, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Ngọc Sanh Hàn mặt lạnh nhìn cô ta, một lúc lâu, cuối cùng vươn tay chỉ về một phía, “Đi qua đó, hỏi thị vệ.”
Nói xong, xoay người định đi, Quan Niệm Nhã còn định đi theo, ai ngờ Ngọc Sanh Hàn điểm mũi chân một cái, mới đó đã không thấy người đâu.
“Ôi! Mới vậy đã đi rồi!” Quan Niệm Nhã có chút bất mãn nhìn bóng lưng kia, lắc lắc cánh tay đã hái một trăm quả lựu ngày hôm qua, trên mặt có chút buồn bực, nhưng mà, người đã đi xa rồi, nàng chỉ có thể dựa theo phương hướng mà hắn chỉ đi hỏi thị vệ.
Sáng hôm sau, không nghe thấy Hoàng thượng có khảo nghiệm gì mới để thử nàng, đợi cả buổi sáng, cuối cùng không nhịn được lén chạy ra khỏi Ninh Tú cung, đi được nửa đường, thấy An Quế vội vội vàng vàng đi tới, Quan Niệm Nhã vội dừng bước, ho một tiếng hỏi, “An Quế công công, có phải Hoàng thượng lại có khảo nghiệm gì không?’
An Quế vốn không chú ý đến nàng ta, cũng không nghĩ nhiều xem tại sao đột nhiên nàng lại chạy đến đây, liền nói, “Niệm Nhã tiểu chủ, Hoàng thượng hôm nay không có khảo nghiệm, hôm qua tiểu chủ chắc đã mệt mỏi, vậy cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Thấy Quan Niệm Nhã như có lời muốn nói, liền nói luôn, “Hoàng thượng lát nữa còn muốn xuất cung, nô tài còn bận chuẩn bị xa giá cho Hoàng thượng, xin cáo từ trước.”
Dứt lời, liền vội vàng tất tả chạy đi, Quan Niệm Nhã nghe vậy, mày liễu hơi nhíu lại, trong lòng nói, có Hoàng đế nào lúc nào cũng chạy ra ngoài cung vậy không, đêm qua mới từ ngoài cung về, chẳng lẽ lại đi gặp Tiền Hoàng hậu kia?
Cũng không hiểu tại sao, trong lòng lại sinh ra vài phần tò mò với vị Hoàng hậu trước kia, đồng thời, không nhịn được mà nảy ra suy nghĩ muốn hiểu thêm về vị Hoàng đế lãnh tuấn tiêu phàm này.
Vậy nên, nàng cứ đứng dưới tán cây hoa lê, nghĩ thầm An Quế vừa mới vội vã đi an bài xa giá, nói không chừng một lát nữa người cũng sẽ tới.
Đợi một lát, quả nhiên người tới.
“Này, tôi bảo này, người ta bảo ở trong nhà không cần phải chạy, cậu đi nhanh thế làm gì? !” Giọng nói của Tần Khê từ con đường nhỏ bên kia vọng lại, Quan Niệm Nhã quay đầu, chỉ thấy một nam tử tuấn lãng nho nhã, một đường sải bước đi theo sau Hoàng thượng, trên mặt mang vẻ hơi bất mãn, có thể không để ý tôn ti với Hoàng thượng như vậy, vị này chắc chính là Ngọc Khê vương gia vẫn nghe đồn đây.
“Tôi đi đường lúc nào cũng thế.”
“Quỷ mới tin cậu!” Tần Kê khinh bỉ nhìn ai đó đang làm bộ làm tịch, lại liếc thấy dưới tán cây hoa lê, một cô gái mặc một thân cung trang màu hồng lẳng lặng đứng đó, hình như đang nhìn về phía này.
Ngọc Sanh Hàn quay đầu, sắc mặt lạnh lùng, Quan Niệm Nhã thấy hai người đã nhìn thấy mình, vội vàng chạy qua, “Hoàng thượng cát tường, Vương gia cát tường.”
Ngọc Sanh Hàn liếc Quan Niệm Nhã một cái, “Ngươi ở đây làm gì?”
“Ta, ta chẳng qua chỉ đến xem Hoàng thượng có phải lại nghĩ ra nan đề gì cho ta, ta lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị.” Quan Niệm Nhã nói xong, ánh mắt lấp lánh, khiến cho Tần Khê không nhịn được bật cười, xem ra đây chính là cô tú nữ còn sống sót đó, bị Ngọc Sanh Hàn giày vò lâu như vậy mà còn chưa vinh quang hy sinh, thực sự khiến hắn tò mò, nhìn qua cũng là một cô bé quật cường đây.
“Không có.” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nói một câu, đanh định bỏ đi, lại nghe thấy Quan Niệm Nhã nói, “Là sau này không có hay là hôm nay không có?”
“Hôm nay không có, sau này cũng không có.”
“Vậy ý của Hoàng thượng là ta đã có thể được thụ phong?” Quan Niệm Nhã có chút vui mừng hỏi, lại thấy Ngọc Sanh Hàn hơi cau mày, dường như có chút mất kiên nhẫn, “Không thể.”
Dứt lời, chẳng thèm để ý đến nét mặt người ta thế nào, sải bước đi thẳng, Tần Khê nhìn dáng vẻ hờn giận rõ ràng của Quan Niệm Nhã, chớp mắt mấy cái, vội vã đi theo sau.
Sóng vai bước, Tần Khê từ mình luyên thuyên, “Quan Niệm Nhã, cao 1m6, dáng người không béo không gầy, vẻ ngoài thanh tú, không kiều không diễm, thể chất tốt, nhìn qua cũng không hấp dẫn lắm, nhưng cặp mắt kia cũng không tồi.”
“Anh muốn cưới vợ bé?” Ngọc Sanh Hàn lành lạnh oanh tạc một câu, khiến cho Tần Khê run bắn cả người, “Cậu đừng dọa tôi, để Hương Nại Nhi nghe thấy tôi sẽ chết rất thảm.”
“Hừ.” Ngọc Sanh Hàn cười hừ một tiếng, Tần Khê lại hỏi, “Vậy con cuối cùng kia, cậu tính khi nào thì phóng sinh đây?”
“Đợi thời cơ đã, Thái hậu soi chặt lắm.”
“Không phải trước đến giờ cậu đâu có nể nang gì bà ta sao?”
“Sau bà ấy còn có cả một ban đại thần.” Ngọc Sanh Hàn quăng một ánh mắt khinh bỉ qua, đây không như những chuyện khác, liên quan đến vấn đề mạch của Tây Ngọc, nếu Thái hậu mà liên kết với đám đại thần hắn cũng sẽ phải chịu áp lực.
Hai người vừa nói xong, An Quế đã chuẩn bị xong xe ngựa.
An Quế đánh xe, hai người ngồi trong xe, không có tùy tùng khác.
Vào cửa Ngọc Khê vương phủ, đúng giờ cơm trưa, Tần Khê thông cổ họng kêu la: “Hương Nại Nhi! Tiểu Hương Hương~ đói quá ~ Mau dọn cơm ăn đi!”
Chỉ chốc lát sau một trận tiếng bước chân bình bịch bình bịch truyền đến, Hương Nại Nhi vừa thấ Tần Khê đã mắng, “Ầm ĩ cái gì ~ không có tí hình tượng nào hết, sắc ma cũng bị anh dọa cho chạy mất!”
“Mấy từ này nghe sao quen tai thế nhỉ?” Tần Khê thấy buồn bực một cách quái lạ, Ân Ngôn đã chạy theo ra ngoài, cười nói, “Lời thoại tối qua của anh đấy~” Nói xong, lại giả bộ ra vành ra vẻ nhìn nhìn tay một lúc, “Thời gian không sai biệt lắm, đến giờ cơm rồi.”
Hương Nại Nhi liếc cô nàng một cái, trong lòng nói không phải người béo thì đừng có giả bộ mập mạp.
Trên bàn cơm trưa, hiếm khi đông vui như vậy.
Một đám người, bao gồm An Quế và Nam Vân hầu, cả hộ vệ Tiểu Minh cũng ngồi cùng, Ân Ngôn cầm đũa, nhìn Ngọc Sanh Hàn hỏi, “Này, Hoàng đế đại nhân, nhà anh không phải ở hoàng cung sao? Còn chạy đến tận đây ăn trực?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, liếc mắt nhìn Hương Diệp đang gắp thức ăn như không có chuyện gì xảy ra, lại nhìn lại Ân Ngôn một cái, đây coi như là giải thích.
Ân Ngôn thấy vậy, nhớ tới chuyện tối qua nói anh ta và Hương Diệp trao đổi ánh mắt không nhịn được mà buồn cười, lại nghe thấy Hương Nại Nhi tức giận hừ hừ, “Đừng có động đến anh ta, chẳng có việc gì cứ thích chạy qua bên này, tiền cơm cũng không đóng, còn học người ta làm Hoàng Đế.”
“Nghe nói tôi có phát bổng lộc.” Ngọc Sanh Hàn liếc xéo cô nàng một cái, Hương Nại Nhi lại càng hầm hừ, “Đó là tất yếu, ai nói là bổng lộc còn bao luôn cả tiền cơm của anh?”
“Vậy à?” Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh, “Thu nhập của Thiên Sứ Các, hình như tôi chưa lấy nửa phân tiền nào của cô cả, nghe nói tôi cũng là một nửa cổ đông.”
Nói đến đây, Hương Nại Nhi mới bực bội nín thinh, trước kia tống anh ta vào danh sách đen, anh ta lền phái Đoạn Lặc xâm nhập vào, len lén gạch tên anh ta đi, hơn nữa, còn lấy luôn cả danh sách kia, nhìn một chút, đột nhiên dùng nội lực, danh sách bay thành từng sợi giấy, Ngọc lão Đại quay về phía Hương Nại Nhi đang ngây ngẩn sững sờ hỏi đầy vẻ hời hợt, “Thế này được rồi chứ gì?”
Hương Nại Nhi ngây người mất mấy giây, bấy giờ mới nhảy dựng lên, “Có võ công thì giỏi lắm à? ! Biết khinh công thì giỏi lắm à? ! Cái đồ máy nghiền giấy nhà anh! Danh sách bên trong tôi còn cần dùng đấy! Này nếu không phải tôi đánh không lại với anh thì tôi đã một chọi một với anh lâu rồi nhớ!”
Đối với lời tuyên ngôn của Hương Nại Nhi, Ngọc Sanh Hàn chỉ lạnh lùng chỉ chỉ Tần Khê một cái, “Cô có thể phái anh ta một chọi một với tôi.”
“Oa, Hương Nại Nhi, em đừng đẩy anh vào hố lửa nha, cậu ta không phải người đâu ~~” Tần Khê lập tức bám lấy Hương Nại Nhi, nói cứ như là tiểu nương tử bị trượng phu bán vào kỹ viện vậy.
Hương Diệp lúc ấy dứng bên cạnh, im lặng nhìn, đưa một quyển vở và bút qua, “Nhả danh sách ra.”
Ngọc Sanh Hàn nhún nhún vai, chẳng vui vẻ gì nhận lấy bút, chưa đầy nửa canh giờ, danh sách toàn bộ về vị trí cũ, Hương Diệp giao quyển sổ cho Hương Nại Nhi, lắc lắc đầu nói, “Cậu không đấu nổi anh ấy đâu.”
Hương Nại Nhi bị Hương Diệp nhắc nhở như vậy, bổ nhào vào trong ngực Tần Khê, ngón tay chỉ Ngọc Sanh Hàn đứng đằng sau, “Hu hu ~ anh ta không phải người! ! !” Giọng nói kia, giống như tiểu nương tử bị người ta vũ nhục vậy.
Dĩ nhiên, đây chỉ là ví dụ mà thôi.