Tần Khê nghe vậy khoát khoát tay, giống như cũng bất đắc dĩ nói, “Thôi đi, tôi cũng bị thông báo bất ngờ, ngay cả y phục cũng chưa chuẩn bị đây này.”
“Hôm qua Hinh Phi sốt cao, thái y cũng không tra ra nguyên nhân.” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên nhảy ra một câu như vậy, sắc mặt Hương Nại Nhi trầm xuống, quay đầu nhìn Hương Diệp, lại thấy vẻ mặt Hương Diệp bình tĩnh, giống như đã sớm biết.
“Cô ta sốt cao rồi cậu còn tìm bọn tôi ra ngoài chơi?” Tần Khê nhíu mày hỏi.
“Tôi nói với Thái hậu, chúng ta đến đảo Lam Ngọc tìm Linh Y cứu người.” Ngọc Sanh Hàn giải thích lần nữa, Tần Khê nghe xong liền bật thẳng dậy bổ nhào qua, túm lấy cổ áo Ngọc Sanh Hàn trầm giọng nói, “Rốt cuộc cậu muốn giở trò quỷ gì?” Quan tâm Hinh Phi đó đến thế sao, lại còn ngay trước mặt Hương Diệp, cậu ta rốt cuộc đang nghĩ gì? Muốn cứu không biết tự mình cứu sao?! Còn muốn lôi cả bọn họ đi tìm Linh Y cứu phi tử của cậu ta?
“Ca.” Hương Diệp gọi Tần Khê, nhạt giọng nói, “Anh buông anh ấy ra đi.”
Tần Khê nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là buông tay, cùng với Hương Nại Nhi nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn, muốn hắn cho một lời giải thích.
Nửa khắc sau, bên trong xe ngựa vọng ra tiếng thét kinh hãi của Hương Nại Nhi, “Bụng của Hinh Phi là giả?!” An Quế ngoài xe nghe mà sợ hết hồn, xe ngựa lắc lư mấy cái mới ổn định trở lại.
Tần Khê vội vàng kéo Hương Nại Nhi qua, một tay che miệng cô nàng lại, mặc dù bản thân cũng kinh hoàng vô cùng, những cũng chỉ há miệng không chắc chắn nói, “Chuyện này là thật? Cậu biết từ khi nào?”
“Tôi cũng chỉ nghi ngờ thôi.” Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua hai người, giải thích, “Có điều tôi đã cho An Quế âm thầm điều ttra, Hinh Phi vẫn len lén dùng thuốc, mạch tượng tuy là hỉ mạch, nhìn nếu xem kỹ, mạch tượng kia có đôi chỗ kỳ quái cho nên tôi tính quay lại đảo Lam Ngọc, đến chỗ Danh Dược Tử tra chút tư liệu.”
Nghe câu nói cuối cùng của Ngọc Sanh Hàn, rất giống như lên internet tìm tư liệu, té ra chỗ của Danh Dược Tử là tiệm internet?
“Đúng lúc hôm qua Hinh Phi sốt cao, chuyện đi đảo Lam Ngọc liền sớm hơn.” Hương Diệp nhàn nhạt bổ sung nốt câu cuối, Hương Nại Nhi nghe được trọng điểm là, “Bởi vì bụng của Hinh Phi là giả, cho nên hai người làm lành rồi đúng không?” Nói xong, mặt đầy mong chờ nhìn hai người, Hương Diệp vốn không muốn để ý đến cô nàng, nhưng Ngọc Sanh Hàn lại kéo tay cô đặt trước mặt bọn họ, vẻ mặt vênh váo vô cùng, “Nói đúng ra, trước khi biết chuyện của Hinh Phi cũng đã tốt đẹp rồi.”
“Không phải chứ~~” Hương Nại Nhi cùng Tần Khê trăm miệng một lời kéo dài giọng, ý tứ là Hương Diệp làm gì mà dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy~ đương nhiên, những lời này khiến cho mắt lạnh của Ngọc lão Đại tung ra một trận bắn phá càn quét.
Tần Khê dường như lại nghĩ ra điều gì đó, vội hỏi, “Chẳng lẽ là hai người tối hôm qua đã ngủ…?” Có một người nổi tiếng nào đó đã từng nói, giường là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Chẳng lẽ Ngọc Sanh Hàn dùng sức mạnh với Tiểu Hương Hương nhà hắn? Không thể nào. Hương Diệp vốn định nói là không phải, nhưng nhìn ánh mắt kỳ quái kia của Tần Khê, liền trực tiếp tung ra một cú đánh bạo lực lên đầu hắn, làm cho Tần Khê mặt đầy ấm ức, hắn chẳng qua chỉ là tưởng tưởng theo lý thôi mà~
Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê bị đập, chỉ cười ha ha không ngớt, quay sang Ngọc Sanh Hàn cười gian nói, “Anh có từng nghe qua chưa, khi nói với một em gái là, anh muốn ngủ chung với em! Thì là a Q; còn nếu nói: anh muốn cùng em rời giường~ thì anh chính là Từ Chí Ma*, Ngọc lão Đại, anh là ai thế?”
* aQ : nhân vật trong tác phẩm aQ chính truyện của Lỗ Tấn
Từ Chí Ma : Nhà văn Trung Quốc, người tiên phong trong phong trào viết văn bạch thoại và thơ mới của nền văn học Trung Quốc
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh đảo qua Hương Nại Nhi, trực tiếp nhướn mày nói, “Tôi là Ngọc Thăng Hàn.”
Hương Diệp nghe đoạn đối thoại của bọn họ, yên lặng không nói, có điều, cô có một nỗi xúc động muốn đá bay cả ba cái người này ra khỏi xe.
Dù nói gì đi nữa, ngồi xe ngựa cả nửa ngày, cuối cùng cũng đến hành cung bên bờ biển.
Hương Nại Nhi dường như đã rất lâu không thấy biển, có vẻ rất kích động, bên kia An Quế đã chuẩn bị xong thuyền, bởi vì lúc trước hay qua lại đảo Lam Ngọc, mà thuyền phu ở đây lại rất ít người chịu đến đó, cho nên sau này họ tự chuẩn bị thuyền của riêng mình, tiện cho việc đến đảo Lam Ngọc.
An Quế đương nhiên là ở lại trên thuyền đợi lệnh, bốn người lên bờ, đi thẳng vào sâu trong rừng rậm, nhắc tới đường, quen thuộc nhất có lẽ là Tần Khê, bởi vì Tần Khê đi theo Bách Quái học cơ quan, mà trên đảo này cơ quan nhiều nhất, hơn hai năm, một nửa số cơ quan trên đảo đã bị Tần Khê phá gần hết.
Bốn người đi thẳng đến trước vách núi, Tần Khê lấy một khối ngọc thạch đặt lên một lỗ hổng trên vách đá, sau đó vặn vặn, vách núi liền tách ra một cánh cửa, ba người đi theo Tần Khê vào cửa đá, nghe thấy tiếng nói của hắn vang vọng trên vách đá, “Lối đi bí mật này là Bách Quái làm ra để chơi, sau lại bị tôi phát hiện, từ đây đi đến chỗ Danh Dược Tử tiền bối gần hơn nhiều~”
“Tiểu tử thối, sư phụ cũng không gọi, cả ngày chỉ biết đào đường tắt ở chỗ của ta!” Không biết từ đâu truyền đến giọng nói của Bách Quái, Tần Khê nghe vậy liền đi thẳng về phía trước, không lâu sau đã ra bên ngoài, Bách Quái đang ngồi trên một tảng đá chờ bọn họ.
Thấy bốn người này, lắc lắc đầu nói, “Lam Ngọc đảo này là nơi truyền thuyết, đừng có tùy tùy tiện tiện coi đây là thắng cảnh tham quan~” Nói xong xoay người định bỏ đi, Hương Nại Nhi lại cười nói, “Bách Quái tiền bối, giao tình giữa chúng ta làm sao giống với người khác chứ~~ ” Bước tới, mặt đầy vẻ âm hiểm nói, “Lần trước ông không phải đã nói nếu ta có thể tìm được đảo Lam Ngọc ông sẽ cho ta cái hộp Lam Ngọc đó sao? Ta tới rồi, ông mau giao cái hộp ra đây đi.”
“Hừ! Nha đầu thối, đất này cũng đâu phải một mình ngươi tới, ngươi bảo người dẫn ngươi tới, không tính!” Bách Quái khoát khoát tay định trốn, Hương Nại Nhi vội vàng níu ông ta lại, cười hì hì nói, “Không sao mà, lần sau ta sẽ một mình một người ngồi thuyền tới, ông chuẩn bị cung kính chờ ta đại giá đi~”
“Hừ!” Bách Quái hừ hừ, thấy Ngọc Sanh Hàn dường như không thèm để ý đến bọn họ định đi về phía chỗ ở của Danh Dược, bèn nói, “Này, không cần đi, Danh Dược không có ở đây.”
“Danh Dược Tử tiền bối đi đâu rồi?” Hương Diệp hỏi, nói như vậy, là bởi vì Danh Dược Tử rất ít ra ngoài, trừ vào cung dạy Ngọc Sanh Hàn ra.
Bách Quái ách một tiếng, nói, “Thời gian này bà ấy lúc nào cũng đến một nơi, các ngươi tìm Danh Dược có chuyện gì?”
“Tìm sách xem.”
“Sách à…” Bách Quái ồ một tiếng, chỉ về hướng nhà của Danh Dược, hời hợt nói, “Nơi đó xung quanh chỗ nào cũng có độc dược, nếu ngươi nắm chắc có thể giải được hết độc của Danh Dược thì cứ vào.”
Bốn người nghe xong đều không hẹn mà cùng im lặng, một lúc lâu sau, vẫn là Hương Diệp mở miệng trước, “Chúng ta vẫn là nên tìm thẳng Danh Dược tiền bối thì hơn.”
“Danh Dược nhiều lắm là hơn nửa tháng nữa sẽ về, các ngươi gấp gáp vậy?”
“Chuyện liên quan đến mạng người.” Mấy chữ đơn giản của Ngọc Sanh Hàn đã giải thích toàn bộ, Bách Quái nhìn bốn người, suy nghĩ một chút, cuối cùng xoay người nói, “Được rồi, ta đi với các người ra đảo một vòng vậy.”
Bách Quái nói xong cười đến là âm hiểm, “Nhanh lắm, một ngày là đến thôi.”
Đám Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, tâm tình thả lỏng, có điều nếu như bọn họ biết “nhanh” là như thế nào, nhất định sẽ muốn đập Bách Quái một trận, nhất là Hương Nại Nhi.