Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 182: Nương nương có tin vui




Hôm sau, một gã viên ngoại nào đó ở quốc đô được phát hiện bị người ta đánh bầm dập ở đầu hẻm, mặt mũi như đầu heo, bổ khoái cực khổ lắm mới nhận ra được đó là một viên ngoại!

Đồng thời, đầu đường cuối phố khắp quốc đô cũng truyền ra một tin tức kinh người, phủ đệ của gã viên ngoại nào đó đêm qua bị trộm ghé thăm, tài vật trong phủ bị cướp sạch sẽ không còn một mống, lúc gã viên ngoại nào đó bưng cái mặt heo về đến nhà, nhìn kho bạc rỗng tuếch, hôn mê bất tỉnh nhân sự luôn.

“Ha ha~ cậu không thấy buồn cười sao? Cái lão viên ngoại đó, nghe nói trong nhà có tận chín bà vợ! Lúc trước còn cả ngày đùa giỡn các cô nương trong các, lần này báo thủ đủ luôn! Mình còn nghe nói, lão ta còn chạy đến nha môn bảo mình với Tần Khê đánh lén lão trong đêm, viên quan kia là lãnh đạo trực tiếp của mặt tròn, sao mà nghe lão, kết quả lão vừa về nhà đã thấy, chín bà vợ chạy hết cả!!! Ha ha ha~~” Hương Nại Nhi thao thao bất tuyệt nói, lại không nhịn được cười ha ha lên.

Cười một trận, đột nhiên chợt ngưng lại, mặt đầy vạch đen nhìn Hương Diệp đang cắm đầu vào cắt hoa tỉa cành, cực kỳ vô lực nói, “Mình nói lâu như vậy mà cậu chẳng để ý đến mình một chút?”

Nghe vậy, Hương Diệp cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô nàng, chỉ nói một câu, “Làm hòa với Tần Khê rồi vui vẻ thế sao?

Nghe thế, Hương Nại Nhi nhất thời phừng một cái mặt đỏ lên, một bước nhảy đến bên cạnh Hương Diệp, ấn vai cô xuống mặt mày kinh hoàng, “Cậu đang nói gì thế? Đừng có nói bừa nha!”

“Không phải cậu thích Tần Khê sao?” Hương Diệp vẫn nhàn nhạt như cũ, Hương Nại Nhi đã vươn tay bưng bít, mặt đầy vẻ nguy hiểm nói, “Cậu muốn bị mình bóp chết hả?”

Hương Diệp mặt không có chút phản ứng nào nhìn cô nàng, ánh mắt cũng tĩnh lặng, chẳng phải là chuyện ai ai cũng biết sao, có cần phải giết người diệt khẩu không?

Hương Nại Nhi nhìn vẻ mặt cậu bóp đi, bóp nhanh lên một chút đừng làm chậm trễ việc tỉa tót hoa cỏ của mình kia của Hương Diệp, tay nhất thời vô lực, đứng bên cạnh Hương Diệp, buồn bực hỏi, “Cậu cũng biết? Còn ai nữa?”

“Không phải ai cũng hiểu được phương thức bày tỏ tình yêu phô trương lại hàm súc của cậu.” Hương Diệp nhìn Hương Nại Nhi một chút, lại bổ sung, “Đại khái là trừ Tần Khê ra, mọi người đều biết.”

“Cái gì gọi là phô trương mà lại hàm súc…” Hương Nại Nhi đột nhiên khựng lại, nhìn Hương Diệp nghiêm túc cải chính, “Còn nữa, Đoạn Lặc cũng không biết!”

“Cái này, trên cơ bản, chỉ số EQ của Đoạn Lặc còn thấp hơn chỉ số IQ của anh ta.” Hương Diệp giải thích.

“Ừ.” Hương Nại Nhi nhớ tới vẻ mặt nghiêm chỉnh của Đoạn Lặc lúc anh ta nói cô thích anh ta đã cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng ngẫm nghĩ một chút, hôm qua cô vốn định đi tìm Tần Khê tính sổ, thuận tiện ngả bài luôn, kết quả bị hắn làm cho cảm động một phen, quăng hết cả chuyện đứng đắn ra sau gáy.

“Như vậy, hôm qua cậu với anh ấy cùng nhau làm hiệp đạo hàng hiệu, đã nói với anh ấy chưa?” Hương Diệp vừa nghích lá cây, vừa tùy ý hỏi, Hương Nại Nhi có chút bất đắc dĩ, nghĩ tới dáng vẻ Tần Khê hôm qua khi hỏi chuyện giữa cô và Đoạn Lặc đã thấy bực mình, nhưng rồi lại nhớ đến lúc hắn cởi áo khoác, cẩn thận mặc vào cho cô, loại cảm giác đó, thực ngọt ngào.

Kết quả là, dáng vẻ hồi tưởng lúc thì bực tức lúc thì cười trộm của Hương Nại Nhi rơi vào mắt Hương Diệp, làm cho cô có chút rầu rĩ, có phải con gái khi yêu ai cũng có dáng vẻ như vậy?

Đừng nói là, trong mắt Ngọc Sanh Hàn cô cũng có dáng vẻ như thế này đấy.

Không nhịn được mà rùng mình một cái, Hương Diệp tin mình không phải như vậy.

Đang rối rắm, lại nghe cung nữ thông báo, “Nương nương, Hinh Phi nương nương tới chơi.”

“Hinh Phi à, mời nàng vào đi.” Hương Diệp đứng dậy, đi rửa tay, sau đó cầm khăn lau tay, Hương Nại Nhi có chút bất đắc dĩ, “Aiz, cậu chung đụng với mấy người đó mà không cảm thấy kỳ cục sao? Cậu xem, trên đầu cũng dán mác của Ngọc Sanh Hàn rồi.”

Hương Diệp nghe vậy trừng mắt nhìn cô nàng một cái, “Mình cũng đâu phải hàng hóa.”

Nói xong, liền đi vào sảnh lớn, Hinh phi đang chậm rãi bước tới, khẽ hành lễ với Hương Diệp, ba người liền ngồi xuống.

“Hinh Phi tỷ tỷ vừa từ chỗ Cầm Phi tỷ tỷ tới sao?” Hinh Phi vừa đến gần Hương Diệp đã ngửi được mùi thuốc.

Hinh Phi nghe thấy Hương Diệp hỏi vậy, lúc đầu sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười, “Không thể gạt nổi nương nương. Sáng nay thần thiếp có tới thăm Cầm Phi muội muội, tình trạng của muội ấy, dường như vẫn không khá hơn.”

“Cầm Phi tỷ tỷ là người có phúc, người hiền tự nhiên sẽ có ngày lành.”

“Mong là như vậy, cũng may nương nương đã xin với Hoàng thượng giải lệnh cấm, nếu không cuộc sống của Cầm Phi muội muội sợ rằng sẽ khó khăn hơn nhiều.” Hinh Phi nói, lời lẽ đầy vẻ hiền tuệ, “Nhìn dáng vẻ Cầm Phi muội muội bây giờ, thực cảm thấy thương tâm không ngớt, nghe nói có chuyện hôm qua Lam Vương gia vượt ngục chạy trốn, Hoàng thượng chắc vẫn bị chuyện này làm cho phiền lòng.”

Hương Nại Nhi ngồi một bên, nghe câu này của Hinh Phi chỉ thấy buồn cười, vụ này có thể nói là toàn bộ đều do Ngọc Sanh Hàn bày ra, hắn phiền lòng? Hắn còn đang thấy may vì đã đẩy được người đi mới đúng, nhưng mà, cô vốn cho là Lam Điền cũng sẽ đi cùng, ai biết được sáng sớm nay cùng Tần Khê về Ngọc Khê vương phủ, Lam Điền đã chờ ở cửa, nhìn hai người, chẳng nói gì, chỉ nhàn nhạt nói là ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Từ tập thể dục buổi sáng này là do Hương Nại Nhi dạy.

“Những chuyện này, rồi sẽ ổn thôi.” Hương Diệp nhàn nhạt khách sáo nói, sai người mang trà bánh lên, Hinh Phi hơi mỉm cười, cầm điểm tâm tinh sảo trên bàn lên, đang ghé sát vào cắn một miếng, đột nhiên buồn nôn, quay đầu nôn khan một trận, Hương Nại Nhi đột nhiên có một dự cảm xấu, trái tim Hương Diệp cũng nhói lên vào giờ phút đó, nhẹ giọng hỏi, “Hinh Phi tỷ tỷ đây là thế nào?”

“Nương nương không cần để ý, thần thiếp chẳng qua là mấy ngày hôm nay thân thể không được tốt, có chút buồn nôn.” Hinh Phi cúi đầu nhẹ giọng nói, ngẩng lên, ôn nhã cười một tiếng, “Thân thể thần thiếp khó chịu, xin cáo từ trước.”

Đứng lên, lại một cơn choáng váng, cung nữ thiếp thân bên cạnh đỡ lấy nàng, mặt mày đầy vẻ âu lo kêu lên, “Nương nương..”

Lại thấy ánh mắt chặn lại của Hinh Phi, cung nữ kia lúc này mới câm miệng.

Hương Diệp nhìn không ổn, kéo Hinh Phi ngồi xuống, liền bảo người truyền thái y, ngoài miệng tuy nói là để cho Hinh Phi ổn định lại, nhưng bên trong, thực ra muốn cho mình một đáp án xác định.

Không lâu sau,, thái y tới, xem mạch xong, liền chúc mừng một tràng.

“Nương nương, Hinh Phi nương nương có tin vui~” Thái y nói.

Hương Diệp nghe vậy, thân thể nhất thời chấn động, sắc mặt có chút trắng bệch, cũng may Hương Nại Nhi kịp thời đỡ lấy cô, Hương Diệp ngưng mặt, nhìn vẻ mặt đã biết trước kia của Hinh Phi, cô ta đã sớm biết, tại sao lại không nói?

“Hinh Phi mang thai đã bao lâu rồi?”

“Bẩm nương nương, đã hơn một tháng, sau này còn phải điều dưỡng tử tế mới được.”

Hương Diệp không nhó rõ mình là ai gật gật đầu, hơn một tháng, là trước khi Ngọc Sanh Hàn xuất chinh, cô mở miệng hỏi Hinh Phi, “Là lúc nào có?”

Hinh Phi chỉ nhẹ giọng nói, “Ngày thứ hai sau khi Hoàng thượng đón nương nương về Phượng Hoàn cung.”

A, là ngày cô giả bệnh, Ngọc Sanh Hàn, không, là Ngọc Sanh Hàn trước đây đã tới tìm Hinh Phi, không phải là anh chạm tới Hinh Phi, nhưng, trong lòng vẫn không thấy thoải mái.

Loại cảm giác này, không thể nào nói rõ.