Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 166: Vì hai chữ




Mặt trời dần ngả về Tây, Hương Diệp đứng dậy, đem chú gấu bự nhét trở lại trong rương, sau đó gọi cung nữ, tiểu cung nữ đi vào, đột nhiên thấy gáy nhói lên một trận, cả người lăn ra bất tỉnh, Hương Diệp dìu thân thể mềm nhũn của cô ta dậy, thay bộ y phục trên người cô ta, sau đó đặt cung nữ đó lên giường.

Ra khỏi phòng, cúi đầu nói với cô cô phía ngoài, “Nương nương buồn ngủ, nói rằng đừng làm phiền người.”

“Biết rồi.”

Ra khỏi Phượng Hoàn cung, đi thẳng về phía cửa cung, đến nơi, lại đột nhiên bị một ai đó kéo lại, quay đầu nhìn lại, là Cầm Phi.

“Ngươi đi như vậy, nhất định sẽ bị nhận ra.”

Hương Diệp hơi sững sờ, lại thấy bên kia có một chiếc xe ngựa đang đi tới, Tú Nhi vén rèm lên, Cầm Phi lên xe, nhìn Hương Diệp nói, “Lên đây đi.”

Hương Diệp gật đầu một cái, lên xe, xe ngựa đi tới cửa cung, Cầm Phi vén một góc rèm xe lên nói, “Hoàng hậu nương nương khẩu vị không tốt, Hoàng thượng đặc biệt ban ân cho Bổn cung, để Bổn cung ra ngoài tìm vài món ăn cho Hoàng hậu nương nương.”

Thị vệ nghe vậy, lại thấy lệnh bài trên tay Cầm Phi, lập tức gật đầu lia lịa, đang định cho qua, lại thấy Hoàng thượng đang chậm rãi đi tới, Cầm Phi hơi trầm mặt, kéo Hương Diệp xuống xe, Hương Diệp tự giác cúi thấp đầu, chỉ nghe thấy Cầm Phi cung kính nói, “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

“Ừm, bình thân.” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn thâm trầm, chỉ nhìn Cầm Phi đúng một cái, sau đó nhìn hai tiểu cung nữ đang đứng cạnh nàng, nói, “Muốn ra ngoài tìm đồ ăn cho Hoàng hậu sao?”

“Dạ.” Cầm Phi nhẹ giọng lên tiếng, “Thừa dịp trời vẫn còn sớm.”

“Ừm, hiếm khi ái phi lại có lòng với Hoàng hậu như vậy.” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn tựa hồ như có chút hài lòng, Hương Diệp từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không nhìn thấy được nét mặt của Ngọc Sanh Hàn, sau đó, lại nghe thấy hắn dường như im bặt, Hương Diệp cảm thấy có ánh mắt đang xoáy chặt vào người mình.

Đôi giày tinh xảo của Ngọc Sanh Hàn xuất hiện ngay trước mặt.

“Ngươi ngẩng đầu lên cho Trẫm xem.”

Hương Diệp cảm thấy lồng ngực nặng nề, hắn đứng trước mặt cô, cô lại không có bất kỳ cử động nào. Cầm Phi thấy vậy, đang định nói gì đó, lại thấy Ngọc Sanh Hàn chợt vươn tay, nhoáng cái đã bóp lấy cằm Hương Diệp, Hương Diệp bị buộc phải ngẩng đầu, nhìn thằng vào cặp mắt đáng sợ ẩn chứa sự giận dữ kia của Ngọc Sanh Hàn.

“Hương Diệp Nhi.. thật là nàng sao?!” Thanh âm của hắn lộ ra sự âm trầm, Hương Diệp không biết hắn đang có cảm giác thế nào, là ngoài ý muốn, hay phức tạp.



Trong Phượng Hoàn cung, Hương Diệp cùng Cầm Phi quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, Ngọc Sanh Hàn ngồi trên giường, cung nữ bị Hương Diệp đánh cho hôn mê kia không biết đã đi đâu, Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn hai người quỳ dưới mặt đất, cuối cùng, ánh mắt rơi vào người Hương Diệp, hỏi, “Tại sao phải đi? Nàng muốn xuất cung làm gì? Muốn đi tìm Tiêu Cẩm?”

Hương Diệp ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, “Người ta muốn tìm là Tần Khê, ca ca của ta.”

“Trẫm đã đồng ý sẽ thay nàng tìm hắn, nàng không tin Trẫm?” Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn hơi dịu lại, cúi người đang muốn đỡ Hương Diệp dậy, không ngờ, Hương Diệp xoay người né ra, cánh tay hắn lạc lõng giữa khoảng không, Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩn ra, lại thấy ánh mắt của Hương Diệp rơi vào khuôn mặt hắn, hờ hững như đang nhìn một kẻ xa lạ, Ngọc Sanh Hàn lập tức sáng tỏ, sắc mặt tối sầm, hỏi cô, “Nàng đã biết? Là An Quế nói cho nàng biết?”

“Không cần ai nói cho ta biết hết, nếu Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi, thì cũng phải đoán trước được, Hương Diệp không còn cách nào ở bên cạnh Hoàng thượng nữa.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, không để ý đến vẻ khó coi trên mặt Ngọc Sanh Hàn, nhìn thẳng vào hắn, Ngọc Sanh Hàn chống lại tầm mắt của cô, mặt tái đi vì giận dữ, “Không còn cách nào ở bên cạnh Trẫm được nữa? Hương Diệp Nhi, nàng không còn cách nào ở bên cạnh Trẫm hay là từ trước tới nay, nàng chưa từng muốn ở bên cạnh Trẫm?!”

Nói xong lời cuối cùng, đã không thể ức chế lửa giận.

Cơn tức vừa bốc lên, đột nhiên trừng mắt nhìn Cầm Phi đang đứng một bên, loáng cái đã kéo Cầm Phi lên, giận dữ hỏi, “Ngươi sớm biết Hương Diệp Nhi muốn rời đi, là ngươi nói cho nàng Trẫm bảo An Quế truyền chỉ, đúng không?”

Cánh tay Cầm Phi bị kéo đến nhức nhối, nhìn Ngọc Sanh Hàn đang giận dữ trước mặt, cắn cắn môi dưới, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Hương Diệp đanh giọng nói, “Không phải nàng nói!”

“Là ta nói!” Cầm Phi cắn răng nói thẳng, “Là ta nghe được lời của An Quế, là ta lén nói cho Hoàng hậu, là ta xin chỉ ý của Hoàng thượng để giúp Hoàng hậu nương nương chạy trốn!”

Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp cũng chưa từng thấy một Cầm Phi quật cường như vậy bao giờ, giống như đánh đổi bất cứ giá nào vậy, trong ấn tượng, nàng luôn là người dịu dàng điềm tĩnh không vì bất cứ cuộc tranh giành nào mà náo loạn.

“Quả nhiên là ngươi… Tại sao?!”

“Bởi vì người Hoàng hậu yêu không phải Hoàng thượng!”

Nghe vậy, Ngọc Sanh Hàn gần như mất hết lý trí, vươn tay ra, siết chặt lên cái cổ mảnh mai của Cầm Phi, trong mắt lộ ra tia máu, nhìn chằm chằm vào Cầm Phi, Cầm Phi hít thở không thông, ánh mắt dường như chuyển qua Hương Diệp, sự mềm mại nơi đáy mắt kia dường như ngấm sâu vào trong mắt Hương Diệp, khiến cho Hương Diệp thiếu chút nữa quên mất phải hành động.

Cánh môi Cầm Phi động đậy, dường như bật ra hai chữ.

Một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống từ khóe mắt, rơi xuống sàn nhà, yên lặng không một tiếng động, Hương Diệp lúc này mới kịp phản ứng lại, chạy tới, muốn kéo Ngọc Sanh Hàn ra, lại bị một cánh tay khác của Ngọc Sanh Hàn đẩy ra, Hương Diệp nhất thời luống cuống, nhìn Cầm Phi sắp tắt thở, mà Ngọc Sanh Hàn vẫn không có ý định buông nàng ta ra.

Đảo mắt tìm kiếm quanh phòng, Hương Diệp cầm lấy cây ngọc như ý màu tím, đập vào gáy Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn thấy gáy mình đau nhức, lúc này mới buông tay, đầu óc hỗn độn, lúc nhìn rõ lại, thấy trên tay Hương Diệp cầm một đoạn ngọc Như ý bể làm đôi, kinh ngạc nhìn hắn, Ngọc Sanh Hàn chợt nhớ đến ngày hôm đó, nàng cũng giơ tay, vung một gậy xuống như vậy.

Trong ký ức của hắn, mới như chỉ vừa hôm qua.

Ngọc Sanh Hàn buông Cầm Phi ra, lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, Cầm Phi mất hết ý thức, thân thể mềm nhũn xuống, Hương Diệp thấy vậy, vội vàng ném ngọc Như ý đi chạy qua đỡ lấy nàng.

Với tình tình dịu dàng điềm đạm như Cầm Phi, rốt cuộc là vì thứ gì mới khiến cho nàng ta bất chấp cả tính mệnh, về điểm này, có lẽ Hoàng thượng đang đứng kia chắc không thể hiểu được.

Hương Diệp nhớ trước khi Cầm Thụy hôn mê, lệ quang ánh lên nơi khóe mắt, nàng nói hai chữ, Ngọc Sanh Hàn không nghe thấy, nhưng Hương Diệp thì nghe được, nàng ấy nói “Tiêu Cẩm”.

Tất cả những chuyện này, đều là vì Tiêu Cẩm.

Biết rõ nếu Hương Diệp đi tìm hắn, trong lòng hắn sẽ không có vị trí của nàng, nhưng mà, nàng vẫn cố chấp tin tưởng, tin rằng yêu một người, chính là khiến cho hắn vui vẻ, khiến hắn được hạnh phúc, mà hạnh phúc của hắn, chỉ có thể là Hương Diệp.

Cho nên, cho dù chịu đựng đau đớn trong lòng, nàng cũng muốn đưa Hương Diệp đến bên cạnh hắn.

Ngọc Sanh Hàn đầu váng mắt hoa, tựa hồ cảm thấy như ý thức bị ngắt quãng, hắn nhìn Hương Diệp đang ôm lấy Cầm Phi, trầm giọng hỏi cô, “Hương Diệp Nhi, nàng thực sự muốn rời xa Trẫm đến bên cạnh Tiêu Cẩm sao?…. Trẫm và Tiêu Cẩm, nàng đến cùng vẫn cứ chọn hắn sao?”

Hương Diệp từ từ ngẩng đầu, nhìn hắn, ánh mắt như rơi vào nước hồ băng, “So với Hoàng thượng, ta quả thực thích Tiêu Cẩm hơn.”

Trong ánh mắt Ngọc Sanh Hàn, dường như có thứ gì đó đang chìm xuống, yên lặng không tiếng động vỡ nát.

Ánh mắt trở nên hung dữ, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn có chút đáng sợ, bước đến, từ từ đi về phía cô, Hương Diệp cả kinh trong lòng, nhớ lại cảm giác bị áp dưới cả người hắn hơn một năm trước.

Hốt hoảng, vô lực, còn có sợ hãi…

Trái tim Hương Diệp run lên, buông Cầm Phi ra, đưa tay rút cây trâm trên đầu xuống, nắm chặt trong tay, nhìn Ngọc Sanh Hàn bước từng bước đến gần cô.

Lúc này, Hương Diệp lại nghĩ đến cái người chạy trốn giữa đường kia, nếu không phải hai năm qua anh rèn luyện thân thể này vững chắc như vậy, một gậy lúc nãy của cô đã sớm khiến cho tên Ngọc Sanh Hàn này ngất xỉu rồi!

Đang hoảng hồn, lại thấy Ngọc Sanh Hàn vươn tay về phía cô, Hương Diệp co người lại, không tự chủ được lùi về phía sau, lại nghe trên đỉnh đầu dường như vang lên một tràng tiếng kêu sợ hãi, tiếp đó, một vật thể không xác định đáp thẳng xuống đỉnh đầu Ngọc Sanh Hàn.

Kèm theo một tràng “A a a a~” liên tiếp.

Ngọc Sanh Hàn còn chưa kịp tránh ra, cả người Hương Nại Nhi đã đè trên người hắn, lần này thì xong rồi, hoàn toàn ngất đi.

“Ô, không đau lắm nha~” Hương Nại Nhi vẫn còn đang cảm thán, bấy giờ mới phát hiện ra, cô đã đè khiến Hoàng thượng bất tỉnh luôn rồi, vội nhảy ra, trên mặt Hương Nại Nhi hiện lên vẻ hoảng sợ, cô không quen tên Hoàng đế này nha, nếu mà hắn tỉnh lại xách cô đi chặt đầu thì làm sao đây?

Hơn nữa, sao lúc nào cô cũng đè lên người khác vậy?

Ngẩng đầu, lại thấy Hương Diệp đang ngây ngẩn nhìn Hương Nại Nhi nhảy ra giữa đường, Hương Nại Nhi ấp a ấp úng, “Mình, là lén lẻn vào, bọn họ nói cậu bị bệnh đang ngủ, mình đi vào nhìn thấy không phải cậu… Ạch, sau đó không hiểu sao Hoàng thượng lại đưa hai người tới, mình bèn núp lên trên, mình không cố ý đâu, làm sao bây giờ?”

Hương Nại Nhi cuống cuồng giải thích, không ngờ, Hương Diệp cuối cùng cũng hồi hồn, cây trâm trong tay rớt xuống, cả người tựa như thả lỏng một hơi, bật ngón tay cái về phía cô nàng, “Hương Nại Nhi, đè hay lắm.”

“Ô? Vậy sao?” Hương Nại Nhi lúc bấy giờ bắt đầu thấy tự mãn, “Thường thôi thường thôi, mình mà đè nghiêm túc á, không chỉ té xỉu đơn giản như vậy thôi đâu~ hớ hớ~”

Hương Diệp không rảnh nghe cô nàng khoe khoang, trực tiếp ấn Cầm Phi vào lòng Hương Nại Nhi, nói, “Mình phải thừa dịp ra khỏi thành trước khi mặt trời còn chưa xuống núi, chỗ này giao cho cậu.”

“Từ từ, cậu muốn ra khỏi thành, cậu định đi đâu?” Hương Nại Nhi đỡ Cầm Phi hỏi, Hương Diệp im lặng một lúc rồi nói, “Mình đi tìm Tiêu Cẩm, chấm dứt cuộc chiến tức cười này.” Dừng một chút, lại nói, “Thuận tiện tìm ông anh không rõ tung tích kia về.”

Hương Nại Nhi nghe lời cô nói, hơi sững sờ, sau đó gọi với theo Hương Diệp đã bước tới cửa, “Hương Diệp!”

Hương Diệp quay đầu, thấy ánh mắt Hương Nại Nhi lóe lên, nhìn cô, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái, nhẹ giọng nói, “Nhất định phải lôi tên ngốc Tần Khê kia về đấy.”

Hương Diệp nhìn cô, dường như đang cười, xoay người, vừa ra khỏi cửa đã dùng khinh công nhảy vọt lên.

Đi tới cửa Đông cung, trực tiếp giơ lệnh bài của Ngọc Sanh Hàn ra xuất cung.



Bên trong Phượng Hoàn cung, Hương Nại Nhi có chút sầu não nhìn hai người đang hôn mê kia, đang nghĩ xem nên làm cái gì thì đột nhiên, cửa kẹt một tiếng, mở ra.

Trái tim Hương Nại Nhi thiếu chút nữa bật ra ngoài, lại thấy từ ngoài cửa, An Quế đang lén lén lút lút đi vào, chuyện này không thể trách ông ta, cũng bởi vì bị ra lệnh cưỡng chế ở lại Thi Ngưng Điện, ông ta mới quyết định chạy tới nói thẳng cho Hoàng hậu nương nương.

Nhưng không ngờ, vào trong phòng, lại bị cảnh tượng bên trong dọa cho ngây người.

Hương Nại Nhi đỡ Cầm Phi đang hôn mê, Ngọc Sanh Hàn nằm ngã sõng xoài trên đất bất tỉnh, cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng thấy thật quỷ dị, hơn nữa lúc Hương Nại Nhi nhìn thấy ông ta, còn giống như đang cười khan, giơ tay, vẫy vẫy ông ta, “Hi.”