Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 155: Đêm kinh hoàng




Ngọc Sanh Hàn không chạy tới lãnh cung nữa, Thái hậu cũng không còn lời nào để nói, cứ như vậy, một ở trong Lãnh cung trồng cây làm cảnh, một chuyên tâm xử lý triều chính trong ngoài, thời gian gặp mặt cũng ít đi.

Theo như lời của Hương Nại Nhi thì chính là, “Hai người bọn họ yêu nhau theo kiểu Plato* người ngoài không nên xen vào.”

*Tình yêu kiểu Plato – tình yêu tốt đẹp nhất, cao thượng nhất ở trên cõi đời này, chẳng qua chỉ đứng bên cạnh người yêu, âm thầm trao ra, yên lặng chờ đợi, không kì vọng tới gần, cũng không yêu cầu chiếm hữu.

Bầu không khí yên lặng, dường như lúc nào cũng mang theo chút cảm giác đầy áp lực trước khi bão táp nổi lên, mấy ngày nay Ngọc Sanh Hàn quả thực là bận đến sứt đầu mẻ trán, các bộ tộc ở biên giới thi nhau nổi dậy gây xung đột, Ngọc Sanh Hàn chỉ có thể không ngừng phái người đi trấn áp hòa giải trước, đến cuối cùng không hiểu vì sao, người của bộ tộc cùng với quân đội triều đình phái đi hòa giải lại xảy ra xung đột, Ngọc Sanh Hàn thực sự là phiền muốn chết.

Hương Diệp cũng chỉ tình cờ nghe được thị vệ canh giữ nhắc tới, mới biết bên ngoài đang xảy ra chuyện náo loạn như vậy.

Cô không cho hắn đến tìm cô, Tần Khê cũng vì chuyện khai trương của Thiên Sứ Các mà còn một đống chuyện phải xử lý, Ngọc Sanh Hàn chắc chắn là bận rộn ngày đêm không dứt.

Buổi chiều, Ngọc Sanh Hàn vẫn ngồi trong ngự thư phòng như cũ, nhìn đống tấu chương kia, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên chóp mũi thoảng qua một mùi vị quen thuộc, lại thấy An Quế bưng một bầu rượu bước vào.

Ngọc Sanh Hàn đón lấy bầu rượu, tinh tế ngửi, liền nhận ra đó là mùi vị của hoa đoàn tụ, không hiểu chân tướng, chỉ hỏi, “An Quế, Hoàng hậu làm sao?”

An Quế nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ sùng bái, “Hoàng thượng thật lợi hại, sao người biết đây là do Hoàng hậu nương nương sai tiểu nhân đưa tới?”

Ngọc Sanh Hàn không đáp, chỉ hỏi, “Hoàng hậu rốt cuộc làm sao?” Bao nhiêu ngày không gặp được cô ấy, đang yên đang lành sao lại đưa “Đoàn tụ” làm gì?

An Quế nghe vậy, lúc này mới mở bầu rượu, giải thích, “Hoàng thượng, đây là rượu hoa đoàn tụ ướp với hoa cúc, nương nương nói, dạo này triều chính bận rộn, mắt của Hoàng thượng nhất định là không được nghỉ ngơi đầy đủ, mắt mờ không rõ, uống rượu này là tốt nhất.”

Ngọc Sanh Hàn nhất thời hiểu rõ, nghĩ đến tấm lòng của cô, không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa, rót rượu, chậm rãi thưởng thức tỉ mỉ, lúc này mới cầm đống tấu chương đầy bàn kia xem lại một lượt.

Lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng rích rích nho nhỏ, Ngọc Sanh Hàn nhất thời nghiêm mặt, bảo An Quế lui ra, chỉ chốc lát sau, Đoạn Lặc nhanh chóng xuất hiện, quỳ xuống nói, “Hoàng thượng, Tiêu Vương gia cùng Lam Vương liên thủ, phát động binh biến ở Tây Xuyên.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chén rượu trên tay nhất thời đổ xuống, tròng mắt ngưng đọng, “Ngươi đi, bảo Ngọc Khê hầu tiến cung một chuyến, nhớ, đừng để bất cứ kẻ nào biết chuyện.”

Đoạn Lặc nhận lệnh, lắc mình, loáng cái đã biến mất trong màn đêm.

Ngọc Sanh Hàn ngồi trước án, sắc mặt nặng nề, Ngọc Tiêu Cẩm lại khởi binh, hắn quả thực chưa từng nghĩ đến, nhưng hắn không hề thấy ngoài ý muốn, hôm đó khi ở trên Kim điện cậu ta đã dồn ép hắn, Ngọc Sanh Hàn biết, Ngọc Tiêu Cẩm mặc dù ôn hòa hiền hậu, nhưng cũng cố chấp, Hương Diệp vẫn cho rằng cậu ta là một thằng nhóc lương thiện, nếu nghe chuyện như vậy, nhất định sẽ bị đả kích rất mạnh.

Đoạn Lặc đi thâu đêm hồi báo, có lẽ chuyện này sáng mai sẽ truyền khắp quốc đô.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hôm sau, khi tin tức Tiêu Cẩm làm phản truyền tới hoàng cung, Thái Hoàng Thái hậu lập tức hôn mê bất tỉnh, nói ai cũng có thể, nhưng Tiêu Cẩm thì không thể nào, Ngọc Sanh Hàn nghe tin vội tới thăm, Thái hậu cũng tới, Thái Hoàng Thái hậu nửa tỉnh nửa mê, khi Ngọc Sanh Hàn ra khỏi điện Minh Hòa, liền phân phó An Quế, “Truyền lệnh xuống, không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần lãnh cung một bước, nếu có chuyện gì truyền tới tai Hoàng hậu, trực tiếp giam vào Hình bộ.”

An Quế kinh sợ, chỉ có thể ngượng ngập tuân theo.

Trong triều bàn tán ầm ĩ, Tân Đại tướng quân xin chỉ thị đi trấn áp trước, nhưng không ngờ, Ngọc Khê hầu xưa nay vốn cà lơ phất phơ lại đột nhiên đứng dậy, thỉnh chỉ, mang quân đi trước.