Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 153: Trời chiều đổ về tây




Ngọc Sanh Hàn nghe vậy cũng cười một tiếng, vung vạt áo lên buộc lại, bước tới nói, “Không, anh đi với em.”

Hương Diệp thực ra cũng biết, nếu định dựa vào khinh công, hắn sao còn cùng cô in từng bước chân một leo núi? Mùi vị ở đây, cả hắn và cô đều có chung một cảm giác.

Canh giờ vẫn còn sớm, chờ đến lúc mặt trời lặn còn hơn một canh giờ, lúc này, hai người ngồi trên cây lựu, nếm thử thú vui hái lựu, hai chân đong đưa, vô cùng thoải mái.

Hương Diệp đột nhiên nhớ tới Nam Hải truyện có nói, “Nước Đốn Tốn có lựu, lấy nước đổ trong chén, mấy ngày thành rượu ngon.”

“Em thử chưa?” Ngọc Sanh Hàn hỏi, Hương Diệp lắc đầu một cái, “Em muốn thử.”

Tiếng nói vừa dứt, Ngọc Sanh Hàn liền cởi áo khoác trên người, đưa tay hái lựu, Hương Diệp sửng sốt, kỳ quái nói, “Của nhà anh trồng đấy à?”

Ngọc Sanh Hàn nghĩ nghĩ, nói, “Thiên hạ đâu chẳng là đất của đế vương.”

“Anh đấy là bóc lột.”

Ngọc Sanh Hàn cười nhẹ không nói, đưa tay đột nhiên tách lấy lớp vỏ cây, nói, “Linh Dược Tử nói, vỏ cây lựu mà thêm dầu thực vật vào sẽ thành độc.”

Hương Diệp vươn tay đoạt lấy vỏ cây trên tay hắn, nhướn mày nói, “Anh thích chế độc thì đi đào rễ cây mà lấy, đây là vỏ cây bình thường, cùng lắm cũng chỉ đủ chế mực viết cho anh.”

“Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi?” Ngọc Sanh Hàn cố ra vẻ nghiêm túc hỏi, nhìn chằm chằm Hương Diệp suy tư, vẻ như nghiêm túc lắm than, “Hoa si cũng thế.”

Hương Diệp ném một trái lựu qua, Ngọc Sanh Hàn vội vàng túm lấy hai tay cô, không cho cô ngọ nguậy, Hương Diệp ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn thấy vẻ thâm thúy dưới ánh thanh quang, Ngọc Sanh Hàn kéo hai tay cô đến trước ngực mình, nhìn bàn tay còn đang cầm vỏ lựu kia của cô, thản nhiên nói, “Lúc về, chúng ta cùng nhau chưng cất rượu, rồi thử dùng vỏ lựu chiết lấy mực, được chứ?”

Hương Diệp im lặng, nhìn hắn gật đầu một cái, “Vừa đúng lúc đang nhàm chán.”

Ý tứ chính là đồng ý, Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nếu không thì thử thêm những thứ khác nữa?”

“Nghe nói dùng vỏ cây mai vàng ngâm nước thành mực, khi dùng để viết chữ sẽ sáng lên.”

“Nghe cũng lạ, chờ đông tới rồi thử chút.”

Trò trò chuyện chuyện, mặt trời ngả dần về Tây, hai người quay đầu, nhìn theo ánh tịch dương nhuộm đỏ nơi đường chân trời, khiến cho người ta nhìn không rời mắt, ngồi trên cành lựu, ngửi hương thơm đồng nội, hưởng thụ thời khắc ánh dương chìm dần.

Ngọc Sanh Hàn quay đầu, nhìn sắc mặt Hương Diệp như ửng lên sắc hồng, cùng với vẻ nhu hòa uyển chuyển, cô say trước vẻ đẹp của cảnh mặt trời lặn, còn hắn say vì cô, khẽ nghiêng người qua, thân mình Hương Diệp cứng đờ, lại bị Ngọc Sanh Hàn kéo lại, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên, môi hôn trôi nổi tựa như ánh nắng chiều, giữa núi non cây cỏ, tựa hồ như còn vương lại một mùi hương thoang thoảng.

Như say như mê, có lẽ thực sự là ánh tà dương quá đẹp, Hương Diệp lại không đẩy hắn ra, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ sự mềm mại giữa bờ môi của hắn, khi mở mắt ra lần nữa, trong lòng cũng một trận ngẩn ngơ, mà ánh mắt chứa ý cười của Ngọc Sanh Hàn, lại càng khiến cô thêm hoảng hốt, quên mất hai người vẫn đang ngồi ở trên cành cây cao, thân thể Hương Diệp vừa nhúc nhích, cả người liền rơi vào khoảng không, nhoáng cái đã rớt từ trên cây xuống, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, lập tức nhảy ra ôm lấy cô.

Hai thân hình nặng nề rơi xuống trên cỏ, Hương Diệp lại chẳng thấy chút đau đớn nào, mở mắt, Ngọc Sanh Hàn ôm cả người cô vào trong lòng, biến mình thành tấm nệm cho cô, trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, Hương Diệp cảm thấy có chút mơ hồ, rõ ràng là người biết võ công, đến lúc quan trọng lại thành ngốc nghếch.

Ngọc Sanh Hàn nhìn cô bằng ánh mắt trách cứ, không phải là tức giận, chỉ là sợ cô ngã bị thương. Hương Diệp nhất thời giống như đứa trẻ mắc sai lầm, đầu dụi vào trước ngực hắn, càng dụi càng thấp.