Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 13: So với lần trước còn ác hơn




Hương Diệp gật đầu một cái, đối với sự ăn ý không cần tốn nhiều lời để giải thích giữa hai người rất là vừa lòng, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giật giật, “Cô cảm thấy chuyện xuyên qua đơn giản vậy sao?”

“Không cảm thấy, nhưng mà, không thử sao mà biết, nếu mà anh tiếp tục ở trong thân thể này, sớm muộn cũng sẽ bị người khác phát hiện ra sự khác thường.” Hương Diệp vẻ mặt chẳng sao cả, giống như người làm chuyện sai chẳng phải là cô, thật ra thì trừ chuyện đó ra, Hương Diệp thật đúng là muốn thử xem tay của mình có phải có siêu năng lực gì hay không.

Ngọc Sanh Hàn hoàn toàn không biết, mình đã bị người khác coi là chuột bạch, hắn nhìn chằm chằm hai tròng mắt trong trẻo lạnh lùng kia của cô, sắc mặt âm trầm, thật sự không dám khen tặng thái độ của cô gái đang đứng trước mặt này.

“Được.” Ngọc Sanh Hàn vẫn đáp ứng, hắn không phải là mấy cô nhóc nữ sinh, sẽ không mơ mộng chuyện xuyên qua gì đó, công ty của hắn bên kia còn có một đống chuyện lớn đang chờ hắn xử lý.

Hương Diệp ngược lại không ngờ hắn sẽ đáp ứng thoải mái như vậy, trên mặt khẽ dao động, cầm nửa đoạn ngọc như ý kia bước tới, nhìn Ngọc Sanh Hàn quay lưng đưa gáy về phỉa cô, hít một hơi thật sâu, nói, “Vậy anh kiên nhẫn một chút.”

Ngọc Sanh Hàn đang muốn trả lời, ngọc như ý kia đã đập thẳng xuống đầu, hơn nữa, không chút lưu tình! Nhất thời bị đập cho sao bay đầy đầu, ý thức mơ hồ, trước mắt bỗng tối sầm.

Liền ~ hôn mê.

Hương Diệp nhìn đoạn ngọc như ý bị gãy thành hai nửa kia, đã ngắn đi rất nhiều, chẳng qua là không biết còn xài được không…

“Ngọc Sanh Hàn?” Hương Diệp nhìn người một lần nữa ngã trên long sàng. sờ sờ gáy, ai da, cục u kia lại sưng to hơn rồi. Thấy Ngọc Sanh Hàn còn hôn mê, lương tâm Hương Diệp cuối cùng cũng trỗi dậy, đem khăn tay thấm ướt, sau đó cẩn thận giúp hắn thoa lên cục u lớn ở sau gáy.

Đột nhiên, cánh tay chợt bị túm lấy, Ngọc Sanh Hàn tỉnh dậy!

Hương Diệp cứng người lại, nhìn hắn từ từ xoay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô, Hương Diệp không xác định, đây là ai?

“Ngọc Phó tổng tài?”

“Không thì cô cho là ai?” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn nghe có chút cực kỳ phẫn nộ, không dưng lại bị gõ một cái, đau chết đi được, tỉnh lại lại vẫn thấy cô ta….

Xác định là Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp không biết sao lại thở phào nhẹ nhõm, đưa tay rụt trở lại, lại cố làm ra vẻ mù mịt, “Vừa nãy lực đạo của tôi giống hệt như lúc đó mà, tại sao vẫn là anh nhỉ?”

“Tôi cũng rất muốn hỏi… Cô có phải đã dùng nhiều sức quá không vậy!” Ngọc Sanh Hàn tiếp tục dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, Hương Diệp cười nhạt, vẻ mặt vô tội, “Đã làm đương nhiên phải dứt khoát.” Cô mới không thèm ngại ngùng, chẳng may xuống tay không được cái gì, đến lúc đó lại chọc vào phiền toái đầy mình.

“Vậy bây giờ… thử lại lần nữa?” Im lặng một hồi lâu, ánh mắt Hương Diệp chuyển qua nửa đoạn ngọc như ý gãy lúc trước, Ngọc Sanh Hàn đương nhiên biết cô có ý gì, sắc mặt phức tạp một hồi, mắt lạnh nhìn cô gái bề ngoài non nớt, nhưng bên trong chắc đã luyện thành ác ma máu lạnh.

Hương Diệp cho là hắn đang sợ, liền nói, “Lần này tôi gõ bên kia.”

Chỗ cái gáy kia bị đánh liên tục hai cái, gõ nữa chắc sẽ chấn động não mất.

Ánh mắt hung ác của Ngọc Sanh Hàn lại trợn mắt nhìn cô một cái, xoay người lại, khí phách ngất trời, “Tới.”

Hương Diệp nghe được một chữ sảng khoái của hắn như vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt như có như không, nhặt lên nửa đoạn ngọc như ý ban đầu kia, lại hỏi, “Chuẩn bị xong chưa?”

Ngọc Sanh Hàn đang muốn nói được rồi, ngọc như ý kia lại bất ngờ đánh xuống đầu, hắn dám nói, con nhóc này chắc chắc là cố ý, hỏi hắn lại không đợi hắn trả lời, hơn nữa lần này dùng lực, so với lần trước còn ác hơn!

Cô ta thật sự nghĩ đầu hắn là làm từ sắt hay sao??