Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 117: Tên em là Hoa Hương Dư




Hương Diệp trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nó, một hồi lâu, đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng như một đứa trẻ, nhào qua, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của con gấu, sau đó ôm lấy cả người nó vào trong lòng.

Mềm nhũn, thật thoải mái.

“Cha nói, thân là người của Hoa gia, trong phòng tuyệt đối không cho phép có mấy thứ đồ chơi của con nít, nhất định phải đơn giản thanh nhã, phải có phong phạm của nhà họ Hoa.”

“Ngọc Phó tổng tài nếu muốn tặng, không bằng tặng tôi một con búp bê bằng nhung đi.”

Bên tai, tựa hồ như nhớ tới lời nói đùa rất nhiều năm trước bên ven hồ, Hương Diệp không hiểu, tại sao Ngọc Sanh Hàn lại muốn tặng cho cô con búp bê này?

“Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ trồng hoa của em đều khiến anh nghĩ tới một người.” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn xa xôi vọng lại từ phía sau, cánh tay đặt con gấu bông của Hương Diệp bỗng căng thẳng, Ngọc Sanh Hàn thản nhiên nói, “Cô ấy rất thích sự yên tĩnh, nói chuyện cũng rất có nề nếp. Anh và cô ấy chỉ gặp nhau có đúng một lần, nói chuyện cũng không quá mười câu.”

“Vậy mà anh vẫn nhớ rõ?”

“Cô ấy nói cuộc sống của cô ấy quá cứng nhắc, muốn có một con búp bê bằng nhung để trang trí cho căn phòng của cô ấy.”

“Cô ấy là ai?”

“Thế giao của nhà anh, vị hôn thê người nhà tìm cho anh.”

“…” Hương Diệp cảm thấy hai tay của Ngọc Sanh Hàn đang khoác lên vai cô, Hương Diệp chợt xoay người, đem con gấu chặn giữa hai người, cô nhìn thằng vào cái gáy của con gấu bự, “Anh thích cô ấy?”

“Nói cho anh biết, em tên là gi?” Ngọc Sanh Hàn nhìn tròng mắt ngọc đen nhánh của gấu bự hỏi, Hương Diệp bướng bỉnh xoay xoay đầu con gấu, “Anh trả lời tôi trước.”

Mắt ngọc đen nhánh giật giật, miệng của con gấu bự vẫn đóng chặt, Ngọc Sanh Hàn đưa tay, gạt đầu con gấu ra, thấy Hương Diệp đang cúi gằm phía sau, thản nhiên nói, “Khi đó, còn chưa thích, bởi vì anh còn chưa kịp hiểu rõ về cô ấy. Hương Diệp, em ở thế giới kia, tên là gì?”

Hương Diệp vẫn cúi đầu, không chịu mở miệng như cũ, Ngọc Sanh Hàn nghĩ, miệng con gấu này đúng là may sai rồi, sao hắn lại để cho cung nữ khâu thành dấu X làm gì chứ.

“Em tên là Hoa Hương Dư, đúng không?” Ngọc Sanh Hàn dứt khoát buông một câu.

“Tôi không phải vị hôn thê của anh.” Hương Diệp chợt ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thâm trầm của Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp trực tiếp quăng con gấu bự vào người hắn, “Trả gấu cho anh đấy.”

“Em khẩn trương như vậy làm gì? Anh đâu nói em là vị hôn thê của anh, anh chỉ nói tên em là Hoa Hương Dư.”

“Anh nghĩ ra từ bao giờ?”

“Sau khi biết sinh nhật của em.” Ngọc Sanh Hàn dừng một chút, giải thích.”Mẹ anh từng nói qua bát tự của chúng ta với anh.”

“Quái vật.” Hương Diệp không nhịn được xì một tiếng, chuyện bao nhiêu năm trước rồi còn nhớ rõ như vậy.

“Sao em cứ thích dùng từ này để nói anh vậy?” Ngọc Sanh Hàn ôm lấy con gấu bự, xoay người nó lại, đối mặt với Hương Diệp, một cặp mắt bằng ngọc đen láy động lòng người, ngúc ngắc đầu với Hương Diệp, Hương Diệp liếc nhìn con gấu kia, ngượng ngùng nói, “Anh đúng là thế còn gì.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn bộ dạng của cô như vậy, cũng không lắm lời với cô, ôm con gấu, đặt lên giường, “Anh để nó ở đây nhé, anh không ngại em coi nó là anh đâu.”

Ánh mắt hài hước của Ngọc Sanh Hàn chuyển qua Hương Diệp, rước lấy một tia sáng lạnh lẽo của Hương Diệp, đang muốn nói gì đó, đã thấy Ngọc Sanh Hàn xoay người rời đi, “Những chuyện ở thế giới đó đều là chuyện đã qua, cho dù như thế nào cũng không thể vãn hồi, nếu đã không thể lấy lại, những gì chúng ta có thể làm chính là sống tiếp.”

“Anh rất vui, quá khứ chúng ta từng là quan hệ hôn phu hôn thê, nhưng anh càng vui hơn, bây giờ chúng ta đã là quan hệ vợ chồng.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, xoay người đi thẳng.