Thiếu niên thiên tử nhẹ nhàng xoay người, nhìn cô, trong ánh mắt chứa ý cười như có như không, Hương Diệp chỉ hơi ngây người, ngay sau đó bước tới, sắc mặt cũng chẳng tốt lành gì.
“Tần Khê có nói với anh năm anh ấy mười bốn tuổi đã tặng gì cho tôi không?” Mắt lạnh hơi đảo, từng chút một nhiếp tâm động phách, Ngọc Sanh Hàn có hơi nghi hoặc, “Cái gi?”
“Một gian nhà toàn hoa.” Hương Diệp khẽ mỉm cười, “Sau đó tôi để anh ấy sống trong vườn hoa của tôi một tháng.”
Ngọc Sanh Hàn hơi hơi ngẩn ra, lời thoại đã nghĩ ra sẵn đều bị quăng hết ra sau gáy, Hương Diệp vẫn nhàn nhạt cười như cũ, ý vị thâm trường, “Tôi khổ khổ sở sở trồng hoa, anh ấy nhoáng cái đã hái sạch, anh nói có đáng tức không?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ thấy mồ hôi lạnh lã chã, Hương Diệp vẫn cười như cũ, “Nhìn anh như vậy chắc cũng đã biết hôm nay là sinh nhật tôi, anh tặng gì cho tôi vậy?” liếc qua tẩm cung, trong lòng nói, nếu mở cửa ra mà là một biển hoa lớn thì anh nhất định phải chết!
Ngọc Sanh Hàn nhìn theo ánh mắt của cô, tựa như khẽ thở phào một hơi, chỉ nói, “Cái này, chính em tự vào xem chẳng phải sẽ biết.”
Hương Diệp nhìn hắn một cái, cầm bó hoa nghi ngờ đi vào trong tẩm cung, đẩy cửa ra, lại thấy giữa chính điện lớn như vậy, màn sa màu xanh rủ xuống, đem chính điện quây thành một không gian, bốn phía thắp đèn cung đình, u lệ vô cùng, trong điện không có ai, chỉ có một chiếc bàn dài, phủ khăn trải bàn, ngay giữa bày một chậu hoa cảnh, cổ điển ưu nhã, hai bên chậu hoa là chân nến tinh xảo, Hương Diệp lúng ta lúng túng liếc mắt nhìn, quay đầu hỏi hắn, “Bữa tối dưới ánh nến?”
Ngọc Sanh Hàn im lặng, đóng cửa lại, kéo tay Hương Diệp mời cô ngồi xuống, nhẹ giọng nói, “Tôi không thể làm lộ liễu quá, nếu không, tôi còn muốn nhìn em mặc lễ phục.”
Hương Diệp nghe vậy không nhịn được cười khẽ, vậy anh ta chẳng phải sẽ phải thay đồ tây?
“Anh đã làm đủ lộ liễu rồi.” Hương Diệp nói nhỏ một tiếng, “Muốn người ta không hoài nghi cũng khó.”
“Hoàng hậu mất con nên đau khổ, tâm trạng suy sụp, Trẫm tốn chút tâm tư dỗ Hoàng hậu cười một tiếng, là chuyện đương nhiên ~” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày lên tiếng, trên mặt đầy vẻ đó – là – chuyện – đương – nhiên, Hương Diệp bất đắc dĩ chuyển mắt nhìn trên bàn, đúng là thịt bò bít tết, thật đúng là mệt anh ta làm ra được, một miếng thịt bò bít tết, chắc là khiến cho ngự thiện phòng mơ hồ lắm đây.
Chén nguyệt đổ đầy rượu hoa quế, trên chiếc bàn ngọc cung đình bày món thịt bò bít tết chín bảy phần, dao nĩa đều mới cóng, vì một bữa này, coi như cũng hao tổn tâm tư, trước đây, Hương Diệp chưa từng nghĩ hắn cũng sẽ chịu tốn thời gian tạo không khí lãng mãn, một bữa ăn kiểu cách như vậy thực sự rất phiền phức, nhưng nhiều năm rồi chưa dùng qua, dường như có chút hoài niệm.
Hai người ngồi đối diện nhau, nâng chén về phía ánh nến, Hương Diệp không nhịn được nói, “Năm ngoái Tần Khê còn lén gạt anh chúc mừng sinh nhật tôi, năm nay lại giao cho anh sắp xếp, hai người không phải có trao đổi vụ lợi gì rồi đấy chứ.”
Ngọc Sanh Hàn uống một chén rượu, khẽ mỉm cười, không hề che giấu, “Tôi với anh ta vẫn chuẩn bị kế hoạch mở một tòa ca vũ, hấp dẫn các quan to quyền quý tụ tập tất cả ở đây, gây dựng thành nơi tình báo của quốc đô, tên cũng đã định, gọi là Thiên Sứ các.”
“Mấy người Lam Điền chính là trợ thủ Tần Khê định ra?”
“Cũng phải có lý do để hấp dẫn những kẻ ấy mới được, Thiên Sứ Các sẽ do Hương Nại Nhi làm chủ, với người ngoài thì nói là Tần Khê mở cho Hương Nại Nhi chơi. Ngày khai trương chúng ta có thể mặc thường phục đến dự.”
“Các anh sớm đã lên kế hoạch xong xuôi, xem ra chẳng còn chuyện gì của tôi.” Hương Diệp liếc hắn một cái, bưng chén rượu lên uống cạn rượu trong chén, chuyện như vậy cô quả thực cũng chẳng giúp được gì, tài năng ư? Cô chỉ biết trồng hoa.