Ngọc Sanh Hàn chỉ nhìn hai người, kinh ngạc im lặng, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê vẫn tiếp tục “thân ái”, quay đầu nhìn hai người nói, “Hai người cưỡi so với một người chơi vui hơn nhiều moah ~ ha ha ~”
Hai người vừa nói, đồng thời nghiêng đầu, quay về phía Ngọc Sanh Hàn bên phải đồng loạt nháy nháy mắt phải, Ngọc Sanh Hàn có chút không phản ứng kịp, Hương Diệp nhìn hai người một chút, trực tiếp thúc ngựa chạy đi, lưu lại bụi đất tung bay, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, mới thúc ngựa chạy theo, Hương Nại Nhi cũng Tần Khê không kịp chuẩn bị, ăn cả mặt toàn bụi đất, thầm nghĩ, làm Nguyệt lão cũng không dễ chút nào.
Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp, từ thúc ngựa biến thành truy đuổi tranh tài, một chạy một đuổi, đến cuối cùng song song chạy lòng vòng tại chỗ, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đã sớm nhường đường, tản bộ thêm nữa, đỏ thắm chắc cũng biến thành đỏ đất mất.
Lại nói hai người kia chạy được mấy vòng, cuối cùng cũng từ từ chậm lại, Tần Khê vội vàng dùng tay ra hiệu cho Ngọc Sanh Hàn, chỉ chỉ Hương Diệp, lại chỉ chỉ ngựa của hắn, lại chỉ chỉ vào ngựa của Hương Diệp, hoàn toàn không rõ ràng.
Nhưng mà Ngọc Sanh Hàn đã hiểu ý tứ của hắn.
Ngân châm trên tay bất chợt đâm về phía cổ ngựa, con ngựa sợ hãi hí lên một tiếng, cả người lồng lên, Hương Diệp quay đầu, đã thấy con ngựa kia vì kinh sợ mà lồng vó trước lên, mà Ngọc Sanh Hàn đã phản ứng lại rất nhanh chóng, trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng ngựa, con ngựa đạp đạp tại chỗ mấy cái, chạy đến một bên, đột nhiên gục xuống.
Bên kia Hương Nại Nhi cùng Tần Khê nhìn mà cùng sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều mang theo hoảng sợ, thầm nghĩ Ngọc Sanh Hàn không phải trực tiếp thủ tiêu luôn con ngựa rồi chứ? Kiểu này… hơi bị ác đấy.
Thật ra thì không phải vậy, Ngọc Sanh Hàn chẳng qua chỉ ghim vào huyệt đạo trên cổ con ngựa, để nó tạm thời không đứng dậy nổi thôi, Hương Diệp cưỡi ngựa tới, hỏi, “Nó sao vậy?”
“Đại khái là bị thương.” Ngọc Sanh Hàn nói láo mặt không đỏ tim không đập, nói xong trực tiếp nhảy lên lưng ngựa của Hương Diệp, đem Hương Diệp vây trong lòng mình, mặt Hương Diệp nhăn lại, quay đầu trừng hắn, Ngọc Sanh Hàn chỉ tỉnh bơ vô tội, “Ngựa của tôi không xong rồi, chỉ có thể cưỡi cùng em thôi.”
Hương Nại Nhi cùng Tần Khê nhìn Ngọc Sanh Hàn mới hai ba cái đã đoạt được vị trí phía sau lưng ngựa của Hương Diệp, không khỏi đồng loạt vỗ tay than thầm, Ngọc lão Đại không hổ là Ngọc lão Đại, thật trực tiếp!
Hai người lại một lần nữa trở lại chiến tuyến, nhìn hai người Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn, trong lòng hiểu mà không nói liếc mắt nhìn nhau, Hương Nại Nhi như trêu chọc cười nói, “Lần này thì hay rồi, hai đôi, từ từ tản bộ~”
Hương Diệp liếc xéo cô nàng một cái, “Không phải cậu muốn tiên y nộ mã sao?”
“Nộ mã cũng không hẳn là phải chạy, chạy cuồng quá, chạy nhanh quá, sẽ làm hỏng kiểu tóc của mình, đúng không?” Hương Nại Nhi nói xong quay ra Tần Khê phía sau nháy nháy mắt, Tần Khê lúc này mới tung hứng nói, “Đúng vậy đúng vậy, đầu có thể chảy máu nhưng kiểu tóc thì không thể hỏng được.”
“Hai người chung lòng chung tiếng như vậy từ lúc nào hả?” Hương Diệp không khỏi nghi ngờ.
“Bọn này vốn đã rất ăn ý.” Tần Khê cùng Hương Nại Nhi trăm miệng một lời, hai người nhìn nhau, lại đồng thời ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, “Trên danh nghĩa, bọn này vẫn là quan hệ hôn phu hôn thê, phải trình diễn tốt màn ăn ý là đúng rồi.”
Hương Diệp nhìn hai người, còn muốn hỏi nữa, Ngọc Sanh Hàn lại nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, mắt lạnh khẽ ẩn nụ cười, khẽ lắc đầu một cái ý bảo cô đừng hỏi nữa, Hương Diệp chợt quay đầu nhìn Hương Nại Nhi cùng Tần Khê, giống như hiểu ra điều gì, nhưng mà, có thể sao?
“Trên thế giới này, không gì là không thể.” Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt nói, Hương Diệp ngây ngẩn nhìn hắn, Ngọc Sanh Hàn thắc mắc, “Sao vậy?”
“Tôi đang nghĩ, anh có phải đang muốn nói, hai chúng ta cũng có thể đúng không?”