“Đừng quên, em vẫn còn là Hoàng hậu của tôi.”
“Anh…. Nhàm chán!” Hương Diệp thật sự không nghĩ ra nổi hắn nói cái gì tốt, thích làm sao thì làm thế đi, cô trồng hoa của cô, hắn làm Hoàng Đế tiên sinh của hắn.
Chuyện Cầm Phi kia, cứ quăng ra sau gáy đi, Cầm Phi đã bị cô cảnh cáo, chắc sẽ không gây náo loạn gì.
Hôm sau, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê tiến cung, Hương Nại Nhi một thân áo đỏ bay bay, rất là chói lọi, thấy Hương Diệp, chỉ nói, “Hôm nay Tần Khê nói đưa mình đi cưỡi ngựa, đây là mình chuẩn bị để có được hiệu quả tiên y nộ mã.”
“Chẳng bằng cô nói luôn là cô muốn gây tác dụng chuyển tiếp quá độ đi cho rồi, đến đứa học sinh tiểu học nó còn biết viết, đang yên đang lành lại mặc một thân đỏ chóe dọa người, nhỡ đâu cô cưỡi ngựa té chết biến thành lệ quỷ rồi, lúc ấy thì dọa người thật luôn!” Tần Khê đứng một bên, lành lạnh mở miệng, một thân “hăng hái” của Hương Nại Nhi bị đánh bại sạch sẽ, sắc mặt trầm xuống, nhảy qua giật lấy cái quạt của Tần Khê.
Rẹt một cái, một chiếc quạt giấy tử vân hoa điểu tinh xảo đã “Hương tiêu ngọc vẫn”, Tần Khê lập tức khóc gào, “Con của ta! Cô…”
“Mi chết thảm quá à~” Hương Nại Nhi đột nhiên kết nốt lời thoại của Tần Khê, không đếm xỉa đến cái mặt đầy hắc tuyến của Tần Khê, nhìn cái quạt bị xé làm hai nửa trong tay kêu ai oán, “Đi theo chủ nhân như vậy, coi như là mi xui xẻo, kiếp sau có đầu thai, đừng có rơi vào tay cái loại ngụy quân tử ra vẻ nho nhã này nha~”
“Hương Nại Nhi, cô cô cô! Cô dám gọi tôi là…” Tần Khê nghe được câu kia, lắp bắp không nói nên lời, Hương Nại Nhi đem thi thể của cái quạt ném thẳng vào trong ngực Tần Khê, miệng lại cất tiếng hát,
“May mắn đến ~ chúc bạn nhiều may mắn đến.
May mắn mang đến niềm vui cùng tình yêu.
May mắn tới,
May mắn của chúng ta đã tới.
Đón may mắn thịnh vượng phát đạt khắp nơi~” (mượn hoa dâng Phật, thêm mấy câu hát năm mơi chúc mọi người một năm Thỏ vui vẻ~)*
*Bài May mắn đến
“Màu đỏ, là màu may mắn.” Hương Nại Nhi hát xong vẻ mặt đắc ý, Tần Khê nhìn vẻ đắc ý kia của Hương Nại Nhi bất đắc dĩ vô cùng, mới nói sẽ đưa cô nàng đi cưỡi ngựa thôi đã vui như gì rồi, kéo cả Hương Diệp còn có Ngọc Sanh Hàn, bốn người đến trường cưỡi ngựa, bởi vì Hương Nại Nhi không có kinh nghiệm, cho nên Tần Khê cùng cưỡi một con ngựa với cô nàng, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn mỗi người một con, cỏ xanh xanh biếc, trời xanh thăm thẳm, Hương Nại Nhi vẫn còn tự hát đến vui vẻ.
“Ai có thể tài năng được như bạn
Nói lung tung cũng có thể nổi như vậy
Ai có thể uy phong được như bạn
Dáng hiên ngang ngồi đâu cũng đón gió
Xu hướng đều do bạn điều khiển
Mọi cử chỉ đều được chú ý
Xem xem bạn càng nổi càng đẹp càng tự tin
Đi đến đâu người đi đường trông thấy đều trở nên ồn ào ~”*
*Bài Bạn nổi nhất – Twins
“Được rồi được rồi, cô đẹp lắm rồi.” Tần Khê không nhịn được giễu cô nàng một tiếng, ngay cả rap cũng đem ra hát được, Hương Nại Nhi đen mặt quay đầu, lại thấy Tần Khê dùng mắt chỉ về phía Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn bên kia, Ngọc Sanh Hàn lên triều xong còn cố ý tìm hắn tiến hành trao đổi sâu sắc giữa đàn ông với nhau, căn cứ vào việc bạn học Ngọc Sanh Hàn từ trước đến giờ chưa từng có kinh nghiệm theo đuổi người khác bao giờ, chỉ có thể tìm Tần Khê cùng Hương Nại Nhi giúp một tay.
Hương Nại Nhi nhìn không khí vô cùng không hài hòa bên kia, lúc này đã sáng tỏ, đặt “Ân oán” với Tần Khê qua một bên, đột nhiên ra hiệu cho Tần Khê cúi đầu qua, ngay sau đó ghé vào bên tai hắn thì thầm mấy câu.
Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn mỗi người một ngựa, đang từ từ tản bộ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ của Hương Nại Nhi cùng Tần Khê, “Khê, mệt quá à, cho em dựa vào một chút.”
Hương Nại Nhi vừa nói vừa tựa vào ngực Tần Khê, Tần Khê chỉ hơi sửng sốt, ngay lập tức cười nói, “Hương Nại Nhi, tựa vào đi, mệt mỏi đã có anh để dựa vào.”
Hương Diệp nhìn hai người, vẻ mặt quái dị, thầm nghĩ hai người này sao mới đó đã trở nên thân mật như vậy?