Phúc Khang An bại trận hồi kinh, toàn bộ Thôi phủ âm u như cha mẹ mất.
Thôi Danh Đình nghe tin, sắc mặt ngày càng đen, lông mày nhăn càng chặt, Thôi phu nhân cũng đứng ngồi không yên.
Khách nhân đăng môn Thôi gia cũng ngày càng ít, từ từ trở nên lạnh lùng.
Chẳng qua, Thôi Vịnh Hà không hề để ý có bao nhiêu khách nhân, nàng chỉ chờ đợi một người, mà người kia, đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Mỗi một ngày, nàng đều ngồi trong Hà Tâm Lâu, cố ý lẳng lặng chờ đợi, nhìn người ta ra ra vào vào, nhưng vẫn chưa hề thấy nam tử oai hùng tú nhã, cao quý nhàn dật, đến ánh mặt trời cũng chỉ có thể làm nền cho hắn xuất hiện.
Một ngày rồi lại một ngày, thời gian chậm rãi trôi qua, những tin tức không tốt cứ như vậy thông qua Vận Nhu, thông qua nha hoàn, thông qua cuộc nói chuyện của phụ thân và mẫu thân mà đến tai Thôi Vịnh Hà.
“Hoàng Thượng rất tức giận, danh vị của Phúc Tam gia ở Bộ Binh đã không còn nữa rồi.”
“Làm sao có thể? Hoàng Thượng sủng ái Phúc Tam gia như vậy, chỉ vì một trận bại chiến nhỏ mà nổi giận?”
“Chớ quên, đại thọ sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng sắp đến, cả nước chỉ chờ trận đại thắng này để ăn mừng, ai ngờ Phúc Tam gia lại phá hoại niềm vui của Hoàng Thượng, sao Hoàng Thượng có thể không tức giận!”
“Thật ra cũng không thể tính là bại, hình như Phúc Tam gia khinh địch liều lĩnh, lâm vào vòng vây, mắt thấy sẽ đại bại, một thiên tướng không biết từ đâu mang theo nhân mã đuổi tới, chẳng những cứu Phúc Tam gia, còn đánh tan Bạch Liên tà giáo.”
“Biết biết, thiên tướng kia chính là Gia Thân Vương. Gia Thân Vương xưa nay không hợp với Phúc Tam gia, lần này lĩnh công lớn, đương nhiên phải cáo trạng.”
“Không rõ Phúc Tam gia đã đắc tội với Gia Thân Vương khi nào?”
“Aiz, các ngươi không hiểu rồi, mối thù này, thực ra đã có từ lâu. Trước kia, khi cùng nhau học tập ở Dục Kháng Cung, những con quan đều theo vài vị hoàng tử, ngoan ngoãn phục tùng, chỉ có Phúc Khang An là không làm thế, chẳng những học vấn không nhường, luận về võ công cũng đánh thắng mấy vị hoàng tử đó. Hắn là người có thiên phú, trời sinh can đảm hơn người, cộng thêm được Hoàng Thượng yêu quý, không ai dám nói hắn sai. Ngay cả khi một nhóm hoàng tử tập hợp lại định giáo huấn hắn cũng bị hắn đánh cho ngã trái ngã phải, từ đó đều phải sợ hắn ba phần. Nhưng nay đã không còn là trước kia, Hoàng Thượng già đi, các hoàng tử đều đã trưởng thành, Hoàng Thượng có ý thiện vị, mặc kệ vị vương gia nào lên ngôi hoàng đế, sợ rằng cũng sẽ không thích Phúc Khang An.”
“Lão gia, tại sao ngươi không nói chuyện này trước kia? Xong rồi xong rồi, hôn sự của chúng ta với Phó gia nay chẳng phải là tai họa ngập trời sao? Quan hệ của chúng ta và Phó gia thâm sâu như vậy, Phó gia sụp đổ, chúng ta ắt phải chịu liên lụy.”
“Aiz.”
“Hoàng Thượng đâu? Hoàng Thượng luôn yêu quý Phúc Khang An, lần này tại sao không che chở cho hắn?”
“Lần này Hoàng Thượng cũng tức giận rồi. Người hạ chiếu thư trách móc Phúc Khang An, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, chức vị của Phúc Khang An đều bị phế bỏ, thậm chí ngay cả Phó Tể Tướng cũng phải đứng lên xin lỗi. Tuy rằng Hoàng Thượng không định thêm tội, nhưng Phó Tể Tướng đã cáo ốm ở nhà, không hề gặp người ngoài, rất nhiều kẻ đang muốn đoạt quyền của Phó gia.”
“Trời ạ, vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Từ trên xuống dưới Thôi gia, ngoại trừ Thôi Vịnh Hà đều như kiến bò trên chảo lửa, vội vàng lo âu. Thôi Vịnh Hà dường như chưa từng ý thức được danh vọng, vinh hoa của Thôi gia đều dựa vào Phó gia mà có, Phó gia gặp rủi ro, Thôi gia tất phải chịu đả kích.
Nàng không oán thán, không lo âu, hàng ngày đều ngồi trên lầu nhìn trời ngắm mây, thưởng ngoạn non giả, hồ nước.
Chỉ có Vận Nhu biết, ánh mắt của nàng, vô luận nhìn thứ gì cũng đều không có tiêu cự. Ngay cả khi lật xem Hồng Lâu Mộng mà nàng vốn yêu thích, nàng cũng không hề để ý đến chuyện cuốn sách đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Vận Nhu cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi, không chủ động lên tiếng, không chủ động hỏi thăm.
Ngày ngày trôi qua, Phúc Khang An không một lần đăng môn bái phỏng. Ngược lại, Thôi Danh Đình mỗi ngày đều bôn bôn ba ba, không biết là đi đến nơi nào, chỉ là, mục đích của ông cũng dần dần biểu lộ.
Thôi phủ vốn vắng vẻ lại bắt đầu trở nên náo nhiệt, khách nhân lui tới không ngừng, ồn ào đùa giỡn không dứt.
Sinh nhật bốn mươi bảy tuổi của Thôi Danh Đình sắp đến, Thôi phủ bận rộn không ngờ, bản thân Thôi Danh Đình cũng chân không chạm đất, chỉ huy một đám người đi phát thiệp mời.
Cho dù là Thôi Vịnh Hà nhiều năm qua luôn không nghe lời cũng bị ảnh hưởng bởi không khí vui mừng chúc thọ của phụ thân, bận rộn ra ra vào vào, không biết cố ý hay vô tình, khi đang phân phát thiệp mời, nàng nhẹ nhàng cầm lấy tấm thiệp lớn nhất, giấy đỏ chữ đen: “Phó phủ”.
☆☆☆
Vào ngày mừng thọ của Thôi Danh Đình, trời không đẹp, mưa tuôn xối xả.
Cũng may, sau chuyện của Phó gia, Thôi phủ nhanh chóng được thăng chức, tân phủ đã sớm được xây thêm.
Thời gian tiệc rượu còn chưa tới, khách mời đều ngồi trong đình các, vừa nói cười, vừa xem kịch. Họ đều là quan lớn, hoa phục mệnh phụ, mặc trên người những món đồ quý hiếm.
Trên sân khấu kịch, vở kịch ‘Túi Khóa Lân’ đang được biểu diễn, nơi nơi đều là màu đỏ, chiêng trống vang trời.
Không khí vui mừng náo nhiệt như vậy, so với những năm Thôi gia còn được Phó phủ che chở còn hoành tráng hơn vài phần.
Vận Nhu lẳng lặng đứng bên cạnh Thôi Vịnh Hà, nhìn không khí náo nhiệt vui mừng trước mặt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Thôi Vịnh Hà là nữ quyến, ngồi dựa vào một hòn giả sơn trò chuyện cùng vài vị biểu tỷ biểu muội, nhưng trong lòng lại có chút hoảng hốt.
Nàng đang suy nghĩ về những lời dặn dò của mẫu thân, nhưng nghĩ thế nào cũng chỉ có một sự mờ mịt, khó hiểu.
“Vịnh Hà, chúng ta đã gửi thiệp mời cho Phó phủ, Phúc Khang An đến đây, con hãy đối xử với hắn như bình thường nhé.”
Đây rốt cục là có ý gì? Mẫu thân vì sao lại đặc biệt dặn dò nàng chuyện này? Vì sao?
“Phúc Tam gia, Phó Tể Tướng gia đến!” Hạ nhân tiếp khách kéo dài thanh âm hô lớn.
Mãn viên vẫn ồn ào như trước, tất cả mọi người đều đang nói chuyện, dường như không ai nghe thấy tên người đã từng lập bao chiến công hiển hách, Phúc Tam gia mới đến.
Thôi Vịnh Hà ngồi đó, dùng hết thị lực mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ một người đang bước vào từ bên ngoài hoa viên.
Cẩm y như trước, dung nhan tuấn dật như trước, dáng người oai hùng, thậm chí ngay cả thuộc hạ bên người cũng vẫn như trước.
Nhưng là, có gì đó bất đồng.
Thân ảnh ngọc thụ lâm phong ấy mang theo một chút ảm đạm thê lương, không biết là vì trời mưa hay đầu thu đã gần kề mà trời đất bỗng xuất hiện một luồng khí lành lạnh.
☆☆☆
Phúc Khang An bước vào hoa viên Thôi phủ.
Thôi Danh Đình từng chỉ là một học sĩ chuyện giúp đỡ nho nhỏ, nay đã được thăng làm đại học sĩ, hoa viên của Thôi phủ cũng vì vinh quang của Phó gia mà không ngừng được xây thêm, nhờ đó mới có được sự phồn hoa, vô số quan lớn như hiện tại.
Nhưng, hắn bước tới, người xung quanh vẫn cười nói như trước, không ai liếc hắn một lần.
Xung quanh hắn đều là tiếng hoan hô nói cười, nhưng hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn.
Thôi Vịnh Hà cảm thấy, họ đều đã đem hắn ngăn cách ra khỏi thế giới đầy tiếng cười, không khí vui mừng dào dạt kia.
Người đã từng là thiên chi kiêu tử, từng lúc nào cũng là tiêu điểm của chú ý, vậy mà lúc nào, sự xuất hiện của hắn lại hoàn toàn không ai để ý đến.
Bàn tay của Thôi Vịnh Hà không biết đã nắm chặt lại từ khi nào, đầu ngón tay lạnh buốt, cái lạnh lẽo đó dường như đã xông thẳng vào trái tim nàng. Ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào Phúc Khang An đang bước đến gần, chỉ cảm thấy mưa gió và hỉ nhạc quanh thân hắn đều trở nên vô cùng giá lạnh.
Hắn vẫn nở một nụ cười thản nhiên, nhưng ngay cả khi hắn cười, hắn cũng khiến người ta cảm giác được sự lạnh lùng thê tuyệt.
Thôi Danh Đình nghiêng người, đang cùng một vị quan viên nói chuyện, hai người họ lại cực kì hợp ý, hoàn toàn không phát hiện ra Phúc Khang An đã đi tới bên cạnh.
Phúc Khang An khom người thi lễ: “Đệ tử chúc mừng sinh nhật lão sư.”
Hoa viên huyên náo, Thôi Danh Đình như đang toàn tâm toàn ý nói chuyện cùng người bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến thanh âm của Phúc Khang An, ngay cả đầu cũng không chuyển.
Cả hoa viên, nhìn như không ai để ý đến tình cảnh lúc này của Phúc Khang An, nhưng hắn lại cảm giác được, sau lưng hắn có bao nhiêu ánh mắt đang chuyên chú nhìn.
Hắn vẫn như cũ xoay người thi lễ, nhẹ nhàng dâng lên hai thanh đao sắc bén đang lóe sáng cùng một đóa hoa màu đỏ. Nhưng, vẫn không ai thèm để ý.
Vương Cát Bảo luôn theo sau hắn cũng không kìm được lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, hai tay đưa lên hông, nhưng vì phát hiện mình không mang theo bội đao mà ôm nỗi hận nắm chặt tay thành quyền.
Thôi Vịnh Hà không dám tin nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt.
Phụ thân vẫn còn cùng người ta nói chuyện, vừa nói vừa cười, nụ cười thật châm chọc.
Thôi gia vốn là vọng tộc đang xuống tốc, ỷ vào thanh danh của tổ tiên và một chức quan nhàn tản trong triều đình mới bảo trì được danh tiếng, cũng chỉ vì sau lễ đính hôn của Phó gia mới từng bước thăng chức, gia môn thịnh vượng, tương giao khắp nơi. Thôi Vịnh Hà nghĩ, khách quý nhất ngày hôm nay của phụ mẫu, chắc chắn phải là Phúc Khang An. Nhưng vậy mà, phụ thân lại có thể ăn cháo đá bát, sỉ nhục người đã mang lại vinh quang cho Thôi gia như thế.
Hai tay nàng run rẩy, không đành lòng mím chặt môi. Nàng không chịu nổi những gì đang phát sinh trước mắt, nhưng thế nào cũng không thể dời mắt đi được.
“Là ngươi đó à, ngồi đi.” Được một thời gian, Thôi Danh Đình giống như mới phát hiện ra Phúc Khang An, thản nhiên nói một câu, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với một vị quan viên khác, không thèm liếc mắt đến hắn một cái.
Phúc Khang An chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, ngồi xuống một chỗ còn trống gần đó. Xung quanh hắn là những quan viên, nếu là khi xưa, họ đã sớm trưng ra bộ mặt tươi cười chạy đến tiếp đón, nhưng hôm nay, không người nào đặt hắn trong mắt, tựa như hắn chưa từng tồn tại.
Vương Cát Bảo đã tức đến run cả người, mà Phúc Khang An, hắn chỉ lẳng lặng ngẩng đầu, xem kịch.
Trong gió trong mưa, trên sân khấu, nơi đâu cũng là màu đỏ, xiêm y màu đỏ, khăn voan màu đỏ, kiệu hoa màu đỏ, hỉ nhạc vang trời, một bên là không khí vui mừng, tiếng cười không dứt, một bên là tiếng khóc ai oán, thê lương.
Phúc Khang An một bên xem kịch, một bên bất giác cười giễu một tiếng, lơ đãng ngẩng đầu đảo mắt nhìn qua những người xung quanh, sau đó, trong mấy trăm người, hắn tìm được bóng hình xinh đẹp của nàng. Nàng vẫn như vậy, đôi mắt vẫn trong sáng tinh thuần, không dính chút bụi bẩn của chốn quan trường.
Bên cạnh hắn không có ai, một mình ngồi trong không khí náo nhiệt này, hắn là người thê lương nhất. Việc duy nhất hắn có thể làm chính là ngẩng đầu lên, chuyên tâm tiếp tục xem kịch.
Trên sân khấu là một màu đỏ tươi, hắn cảm thấy chói mắt, rốt cuộc trước mắt cũng mờ đi. Hắn nghe hỉ nhạc xung quanh, đám đông cười nói, lướt qua những con người vô tình, bắt gặp những ánh mắt lãnh khốc băng hàn, vui sướng khi người khác gặp họa, ác ý ngoan độc, càng đứng ngồi không yên. Nụ cười đang cố gắng duy trì cuối cùng cũng không duy trì được nữa, hắn nhanh tay cầm chén trà trên bàn lên, cố gắng muốn che đi biểu tình của mình, sự âm u trong ánh mắt của mình, sự phẫn hận, không cam lòng của mình.
“Vịnh Hà, Phúc Tam gia đến, tại sao con còn ngồi đó bất động? Mau giúp mẫu thân tiếp đón đi!”
Thôi phu nhân rốt cục gọi lên một tiếng, tiếng gọi này đối với người của Thôi phủ đều vô cùng quen thuộc, trước kia, mỗi lần Phúc Khang An đến bái phỏng, bà đều vội vàng ân cần kêu gọi nữ nhi như vậy.
Nhưng hôm nay, nghe thấy âm thanh nhiệt tình đó, trong lòng Phúc Khang An bỗng nhiên xuất hiện một tia lãnh ý.
Hắn nhíu mày, chén trà trong tay vỡ vụn, mảnh vỡ cắt vào da, dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Xung quanh liền tĩnh lặng ngay lập tức.
Thôi Vịnh Hà cũng cảm thấy lạnh lẽo đến cực độ.
Tiếp đón?
Ra là vậy. Từ khi đính ước đến nay, cách thức tiếp đón của nàng đối với Phúc Khang An, không đánh thì cũng là mắng.
Mà hôm nay, mẫu thân lại muốn nàng trước mặt bao nhiêu người, trước mặt bách quan đương triều ‘tiếp đón’ hắn?
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua xung quanh, không biết từ khi nào, tiếng nói cười huyên náo đã lắng xuống, đại đa số ánh mắt đều tập trung lên người nàng.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được, vì sao vị phụ thân thông minh của nàng lại gửi thiệp mời đến Phó phủ, vì sao Phó gia xuống dốc, Thôi phủ lại mời nhiều khách như vậy.
Mọi người, chẳng qua chỉ vì muốn xem diễn viên chính là nàng diễn như thế nào mà thôi.
Những người này đều là sĩ phu, những người này đều là quan viên trong triều, tất cả đều là thư nhân đã đọc đầy bụng sách Thánh Hiền.
Thôi Vịnh Hà bật ra một tiếng cười mà người khác khó nghe được, nhẹ nhàng nâng tay cầm một chén trà, đem tàn trà hắt đi, đổ đầy rượu vào đó, sau đó ngẩng đầu, uống hết sạch.
Chén rượu nóng bỏng vừa nuốt xuống, thân thể nàng đã nóng lên, đôi mắt bỗng trở nên sáng ngời, khuôn mặt dần trở nên đỏ ửng. Nàng hoàn toàn không ngượng ngùng đưa mắt quét qua xung quanh, phần lớn quan viên trong triều, uy thế hiển hách đều vì ánh mắt thanh lệ bức người của nàng mà cảm thấy bất an, vội vàng dời mắt.
Nàng không chần chờ, đứng dậy đi về phía Phúc Khang An.
Vô thanh vô tức, tất cả mọi người đều vô tình tránh ra tạo thành một con đường, ánh mắt đổ dồn vào hắn.
Hoa viên huyên náo lập tức trở nên tĩnh lặng, dù vở kịch trên sân khấu vẫn tiếp tục, nhưng giờ phút này không ai để ý đến nó. Vở diễn trước mặt họ bây giờ, so với vở diễn trên đài còn phấn khích hơn gấp trăm lần.
Vương Cát Bảo không chút nghĩ ngợi, nghiêng người chắn trước mặt Phúc Khang An.
Nữ nhân này luôn bất kính với Tam gia, trước kia còn đánh chửi không ngừng, huống chi nay Phó gia đã gặp chuyện, làm sao nàng có thể bỏ qua cơ hội khiến Tam gia phải chịu nhục nhã?
“Cát Bảo, tránh ra.” Phúc Khang An nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng tiếng quát lại mang theo một sự uy nghiêm không thể kháng cự.
Vương Cát Bảo không thể nề nà mà tránh ra, trừng mắt nhìn Thôi Vịnh Hà, ánh mắt tràn đầy vẻ uy hiếp.
Nhưng, Thôi Vịnh Hà cho dù có thấy được ánh mắt của hắn cũng không để ý tới, huống chi, nàng căn bản còn chưa từng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt nàng chỉ hướng về Phúc Khang An, trong mắt nàng, cũng chỉ có Phúc Khang An.
Trên khuôn mặt Phúc Khang An đã không còn một nụ cười nào cả.
Nụ cười thản nhiên không hề thay đổi, tấm mặt nạ không gì phá nổi trước kia, nay lại không còn gì nữa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thôi Vịnh Hà.
Trong đôi mắt tối tăm của hắn, là vô vàn những điều muốn nói.
Nhưng trong đó không có phẫn nộ, không có nao núng, hắn không cười nữa, chỉ lẳng lặng nhìn vị thê tử tương lai nhiều năm như vậy chưa từng cho hắn một sắc mặt hòa hoãn.
“Vì sao lại không cẩn thận như vậy?”
Thanh âm ôn nhu chưa từng có vang lên, như một làn gió nhẹ thổi qua, xua tan đi không gian u ám.
Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên lấy đi chén trà đã vỡ trong tay hắn, máu của hắn dính vào tay nàng, khiến nàng cảm thấy đau lòng không thôi.
Bên cạnh có không biết bao nhiêu ánh mắt bỗng trở nên kinh ngạc vô cùng, còn có một hai tiếng kinh hô, nhưng Thôi Vịnh Hà không nghe thấy, cũng không muốn nghe thấy.
Ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi Phúc Khang An, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt đang chiếu về phía nàng, nhưng đường ta ta đi, nàng tuyệt không thay đổi.
Nàng đứng gần hắn như vậy, cuối cùng cũng có thể tỉ mỉ ngắm nhìn hắn, trong lòng chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này.
Dung mạo của hắn vẫn anh tuấn như thường, nhưng dường như đang phải chịu hết thảy những gánh nặng vô hình của trời đất. Ánh mắt hắn vẫn tinh anh như xưa, nhưng nàng không tìm ra được tia sáng sáng sủa trong ánh mắt ấy.
Không hề tươi cười, cũng không hề đau khổ, nhưng lại làm nàng cảm thấy vô cùng thê lương.
Là nàng nhìn nhầm sao? Vì sao nàng lại cảm thấy dưới lớp cẩm bào, thân hắn đã gầy, cả người đã trở nên... tiều tụy?
Xung quanh ngồi đầy y quan, hỉ nhạc truyền đến.
Quan lại mãn kinh hoa, tư nhân độc tiều tụy[1].
[1] “Trường An mũ lọng rành rành, riêng mình tiều tụy gánh phần đầy vơi.” Trích bài Mộng Lí Bạch – Lại Quảng Nam dịch.
Một cảm giác đau đớn tràn ra trong tim, nhưng không biết tại sao, nàng muốn khóc, nửa tiếng nức nở cũng không thể phát ra.
Hắn không nên như vậy, không nên như vậy.
Hắn trời sinh là thiên chi kiêu tử, hắn vốn phải là người chói mắt nhất trong vạn người.
Hắn nên là người lần đầu tiên nàng gặp, bạch mã ngân an, phong nghi như thần, đoạt đi tất cả những tia sáng trong thiên địa, làm ánh mặt trời cũng chỉ chiếu sáng làm nền cho hắn.
Nàng không thể tha thứ cho việc ánh mắt hắn xuất hiện những tia ảm đạm, người tiều tụy là hắn, người đau lòng là nàng. Người chịu nhục là hắn, người phẫn nộ cũng là nàng.
Không biết xung quanh đang có bao nhiêu ánh mắt dừng lại trên người nàng, lẳng lặng chờ đợi vở kịch này hạ màn, hoa viên bỗng nhiên trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió tiếng mưa cùng xướng từ mềm mại bay bổng trong không trung: “Nhân tình ấm lạnh do thiên tạo, ai thay đổi hắn nửa phần hào...”
Nhân tình ấm lạnh do thiên tạo, ai thay đổi hắn nửa phần hào.
Nàng đọc lại câu nói này một lần trong lòng, nhẹ nhàng mỉm cười, toàn bộ thế giới vì nụ cười này mà trở nên sáng lạn. Gió thu lạnh lẽo, cứ như vậy bị nụ cười sáng ngời xua tan.
Thôi Vịnh Hà không coi ai ra gì cầm lấy bầu rượu, rót đầy vào chiếc chén mình vừa dùng vẫn đang cầm trong tay, dùng hai tay đưa lên trước mặt Phúc Khang An.
“Trời vào thu, trà đã lạnh, không cần uống nữa.” Nàng nói với hắn rồi ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn những quan viên đứng xung quanh, đôi mắt trong veo ánh lên tia nhìn sắc bén, “ Chàng nên uống một chén rượu nóng thì hơn, cũng nên quên hết những gì xảy ra hôm nay, quên cả những tiểu nhân gian ác ti bỉ, tặc đồ gian nịnh.”
Phúc Khang An đã dự đoán nàng sẽ không gây chuyện, nhưng vạn lần không nghĩ tới, trước mặt nhiều người như vậy, nàng lại bộc lộ tài năng ăn nói của mình, toàn thân không tự chủ được hơi chấn động, so với Thôi Vịnh Hà, hắn còn cảm nhận rõ hơn địch ý phát ra từ vô số người đứng xung quanh.
Địch ý đáng sợ khiến người ta lạnh tới tận xương cốt ấy, hắn hiểu rõ hơn bất cứ người nào.
Cho dù là trên chiến trường, một người độc đối ngàn vạn nhân mã, cũng không khiến hắn cảm thấy nguy hiểm như bây giờ.
Nữ nhân điên cuồng này, dám tùy tiện gây xích mích với quan lớn triều đình như vậy. Ngay cả Tể Tướng đương triều, quan nhất phẩm cũng không dám làm loại chuyện ngu xuẩn đó, vậy mà nàng lại to gan lớn mật, làm mọi thứ để bảo vệ hắn.
Phẫn nộ mãnh liệt khiến ánh mắt hắn như có thể bắn ra lửa, không khắc chế được cơ thể run run.
Lần đầu tiên, Phúc Khang An nhìn Thôi Vịnh Hà bằng ánh mắt hung hăng tức giận.
Nàng rốt cục có biết nàng đang làm gì không?
Địch ý đáng sợ xung quanh, ánh mắt phẫn nộ của nam tử trước mắt, nhưng Thôi Vịnh Hà, nàng lại thản nhiên, kiêu ngạo mỉm cười.
Khoảnh khắc nàng cười, Phúc Khang An có thể cảm nhận được một cảm giác quyết tuyệt chưa từng có.
Nàng cười tự tin, kiêu ngạo, bình tĩnh, kiên quyết, cũng cười như bao người, nhưng xinh đẹp đến cực điểm.
Phúc Khang An nén giận nhìn chằm chằm cũng không khiến nàng cảm thấy nửa điểm bất an, vẫn cười tươi sáng lạn như trước, ánh mắt trong sáng chiếu rọi toàn thiên địa, xua tan đi sự âm u hắc ám. Hai tay nàng vẫn cầm chén rượu đưa lên, yên tĩnh chờ đợi, như thể nàng có thể vì hắn mà tiếp tục chờ đợi thêm một ngàn năm, không thay đổi, không hối hận, không oán trách.
Phúc Khang An kinh ngạc nhìn nàng, nhìn dung nhan xinh đẹp, nụ cười dịu dàng ấm áp, ánh mắt kiên định của nàng, dần dần, trong cơ thể hắn có một ngọn lửa bốc lên, nhưng không phải vì phẫn nộ.
Hắn từ từ nâng tay, chậm rãi vươn tới, cuối cùng liền chạm vào đôi tay đang cầm chén rượu giữa không trung, đột nhiên cảm thấy, hắn chắc chắn sẽ không hề hối hận.
Một khắc khi chạm vào tay nàng, hắn không kìm nén được liền run lên, sự ấm áp từ ngón tay truyền thẳng tới lồng ngực.
Thôi Vịnh Hà không hề cử động, hai tay vẫn vững vàng như cũ, không một giọt rượu nào bắn ra, chỉ có ánh mắt kiên định trong suốt bỗng nhiên hơi bối rối, không biết cố ý hay vô tình rời đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Phúc Khang An nữa.
Chỉ một chén rượu nho nhỏ này, Phúc Khang An lại phải dùng toàn bộ tâm lực, toàn bộ sinh mệnh mới có thể tiếp lấy.
Chén rượu vì được Thôi Vịnh Hà cầm trong tay nên trở nên ấm áp, hắn đưa lên môi, cảm giác nóng bỏng của rượu theo cổ họng, truyền xuống tận đáy lòng.
Sau đó, Phúc Khang An đứng dậy, nhìn về phía Thôi Danh Đình mặt mày xanh mét đang ngơ ngác nhìn hắn, bình tĩnh mà cao quý tươi cười thi lễ, động tác tiêu sái thong dong.
“Thôi lão sư, đệ tử còn có việc quan trọng phải làm, xin cáo từ trước.”
Thôi Danh Đình đã sớm bị hành động của Thôi Vịnh Hà dọa sợ đến mức toàn thân lạnh buốt, hận không thể đuổi Phúc Khang An đi cho xong việc: “Được, ngươi đi đi.”
Ánh mắt thâm sâu của Phúc Khang An liếc nhìn Thôi Vịnh Hà một cái, sau đó mới mỉm cười, xoay người đi vào màn mưa vô tận.
Vương Cát Bảo đang ngơ ngẩn nhìn Thôi Vịnh Hà, bỗng nhiên ôm quyền cúi người thi lễ, nhanh chóng bước theo chủ nhân ra ngoài.
Đôi mắt sáng trong của Thôi Vịnh Hà vẫn nhìn theo thân ảnh ngọc thụ lâm phong của Phúc Khang An cho đến khi hắn bước ra khỏi hoa viên, một lúc sau, nàng mới xoay người, thản nhiên đối diện với những ánh mắt mang đầy địch ý.
“Vịnh Hà!” Thôi phu nhân cuối cùng không chịu nổi không khí ngột ngạt hiện tại, run run lên tiếng.
Thôi Vịnh Hà nhìn về phía mẫu thân, khuôn mặt không hề biến sắc: “Nam nữ thụ thụ bất thân, nơi nơi đều là khách lạ, nữ nhi xin cáo lui.”
Nàng cũng không đợi Thôi phu nhân đáp lại, nhanh chóng bước về phía con đường dẫn về Hà Tâm Lâu, thân ảnh mờ đi trong mưa gió.