Hoa Sẽ Nở, Chỉ Cần Em Vẫn Tin

Chương 7: Dấu vết




Tiếng nhạc ầm ĩ và không gian thiếu ánh sáng khiến anh thoạt tiên không thể nhìn rõ đường đi. Phải mất vài phút Lâm Bách mới bắt đầu dò dẫm lách người qua những cô gái mặc váy ngắn bó sát để tiến về phía quầy rượu.

Tám rưỡi tối vẫn là thời điểm quá sớm để lên bar, thế nên ở quầy rượu mới chỉ lác đác vài người. Anh ngay lập tức nhận ra bóng lưng cao lớn tỏa đầy hương vị nam tính của người bạn cũ. Quả nhiên, đứng kề sát cậu là một cô gái có mái tóc xoăn dài trong một bộ váy vô cùng quyến rũ. Hai người đang bàn tán sôi nổi về một đề tài nào đó.

- Này.

Lâm Bách đập tay lên lưng Thế Huy, cậu hơi giật mình quay lại, trên gương mặt vẫn còn đọng nét cười phóng khoáng.

- Lát anh gọi lại nhé! - Thế Huy nháy mắt với cô gái trẻ trước khi cô ta lưu luyến rời khỏi quầy bar.

- Xem ra chú chẳng khác gì hồi đó nhỉ. Vẫn lông bông thế à? - Lâm Bách lắc đầu nhìn cậu em điển trai của mình rồi vẫy tay ra hiệu với cậu nhóc bartender - Cho một ly Bourbon!

Huy đáp lại câu hỏi của anh bằng một câu hỏi khác chẳng mấy liên quan:

- Vẫn nghiện Bourbon? Và… - Cậu hơi đảo mắt nhìn Lâm Bách với vẻ nửa thăm dò nửa đùa cợt - Không cần đàn bà?

Là bạn bè thân thiết với anh từ hồi còn học Đại học, cậu biết rất rõ sự tình năm ấy. Mấy cậu còn lo lắng sợ anh sẽ suy sụp, sẽ không thể chống đỡ nổi, nhưng rốt cuộc chỉ sau một bữa rượu khuya, Lâm Bách như trở thành một con người hoàn toàn mới. Mọi người đều nói con người mới của Lâm Bách rất hoàn hảo, đám con gái cũng bắt đầu bám theo anh ngày càng nhiều, nhưng anh không thèm đoái hoài đến ai mà chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào việc nghiên cứu, làm cho bản thân mình bận rộn đến mức không có cả thời gian để nghỉ ngơi. Khoảng thời gian khủng hoảng ấy đã trôi qua gần tám năm, cũng là tám năm liền mấy cậu không hề thấy Lâm Bách hẹn hò với cô gái nào, bất chấp người muốn tiếp cận anh ấy không hề ít.

Sau khi tốt nghiệp, công việc ở đội Cảnh sát điều tra thành phố quả thực là bận đến tối tăm mặt mũi, Thế Huy không có nhiều dịp được ngồi cùng Lâm Bách như trước, thế nhưng cậu vẫn luôn nhắc nhở tên đàn em ở bên cạnh anh ấy phải luôn để mắt tới chuyện tình cảm của vị luật sư khó tính này. Thời gian gần đây nghe nói… hình như Lâm Bách cuối cùng cũng đã nhìn trúng một cô gái thực tập sinh nào đó ở văn phòng công ty. Nếu Lâm Bách không đột ngột hẹn gặp cậu chỉ vì vụ án mạng ở Thiên An, không sớm thì muộn cũng có ngày cậu kéo anh ấy đi uống rượu hỏi chuyện cho rõ ràng.

Thấy Lâm Bách trầm ngâm nâng cốc rượu không nói gì, Thế Huy huých nhẹ vào bả vai anh, thì thầm với vẻ thăm dò:

- Hay là anh… - Cậu giơ một ngón tay trỏ lên rồi từ từ bẻ cong nó trước mặt Lâm Bách, nụ cười khoái trá lan rộng khắp gương mặt khôi ngô - Có thế nào anh cứ nói thật với bọn em, bọn em sẽ chấp nhận hết. Giờ là thời đại nào r…

Chưa kịp nói hết câu đùa, anh đã đột ngột vươn cánh tay dài siết chặt lấy cổ cậu, khiến cho Thế Huy trong phút chốc không thể kháng cự. Mang tiếng là cảnh sát nhưng khi đứng trước người anh có vẻ trầm tĩnh này, chưa bao giờ cậu có thể thắng nổi dù là về thể lực hay trí lực, đúng là nhục nhã mà!

Tiếng la oai oái có phần phóng đại của anh chàng trẻ tuổi thu hút không ít ánh mắt tò mò của mấy cô gái đang đứng gần đó. Họ nhìn Lâm Bách và Thế Huy đang đùa giỡn rồi lại đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ ăn ý.

- Nếu anh không buông em ra thì người ta sẽ tưởng chúng ta là một cặp đó! Đầu của phụ nữ nhanh nhạy lắm… Anh có thể không cần đàn bà nhưng em thì cần, anh hai ơi!!!

Mặc cho Thế Huy rên rỉ kêu la một hồi, anh mới từ từ thả lỏng lực ở cánh tay, khóe miệng khẽ nâng lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Cậu em này của anh sau bấy nhiêu năm dường như vẫn chẳng có thay đổi gì, vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ tếu táo bất cần đời ấy, và vẫn… sát gái hạng nặng! Thật chẳng bù cho anh…

- Thằng Nam đã “khai” tất tần tật với em rồi, anh không giấu được đâu. - Thế Huy lắc nhẹ cốc rượu trên tay, đá chạm vào thủy tinh kêu leng keng. - Thế nào, bao giờ định ra mắt bọn em?

Lại còn dám cài nội gián bên cạnh anh đây? Lâm Bách nghiến răng cụng cốc với Thế Huy rồi ngửa cổ uống một hơi dài. Rượu cay xè trong khoang miệng và đầu lưỡi, trái lại càng khiến đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn. Cô gái trẻ trung với mái tóc dài đen nhánh được tết gọn một dải sau lưng, đôi mắt bồ câu mở to, giọng nói trong trẻo rụt rè… mọi thứ về cô ấy trong lần đầu tiên chạm mặt thoáng chốc lướt qua tâm trí anh. Tám năm miệt mài nỗ lực để chờ đợi ngày này, thế nhưng hiện tại anh… lại có chút mơ hồ không rõ ràng.

Nhận thấy tâm trạng Lâm Bách có phần nặng nề, Thế Huy bèn giật cốc rượu khỏi tay anh và ra hiệu cho cậu nhóc bartender phía sau quầy rượu làm một ly Mojito. Cậu gần như ngay lập tức chuyển sang một chủ đề khác để gạt bỏ những suy nghĩ đang đè nặng trong lòng Lâm Bách.

- Anh Bách, đội bọn em mới phát hiện ra một chi tiết mới trong vụ Thiên An.

Giọng nói của cậu rất nhỏ, gần như chìm lẫn trong tiếng nhạc sàn ầm ĩ ở bar nhưng lại đi thẳng tới thính giác nhạy bén của Lâm Bách. Anh gật đầu, ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.

- Có một dấu nhẫn trên cổ nạn nhân.

- Dấu nhẫn?

Cậu lập tức gật đầu để xác nhận. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu em, Lâm Bách liền nhận ra mấu chốt của vấn đề, anh thấp giọng hỏi:

- Không phải dấu nhẫn của Trần Khải phải không? Hắn không hề mang nhẫn khi ra tay sát hại nạn nhân?

- Chính xác. Không thể xác định được chiếc nhẫn đó là của ai, trong danh sách tất cả những người mà nạn nhân đã tiếp xúc qua một ngày trước đó. Còn có điều này nữa…

Thế Huy ghé sát bên tai Lâm Bách, nói nhỏ: “Khi tra cứu sổ sách ghi chép của khách sạn này, bọn em nhận thấy có rất ít khách ra vào đặt phòng trong khoảng vài tháng gần đây… Với chừng ấy lượt khách thì không thể nào có doanh thu được.”

Lâm Bách gật gù tỏ ý đã hiểu, điều mà Thế Huy vừa mới tiết lộ đã đưa anh tới một hướng suy nghĩ, trùng khớp với những gì mà anh vốn nghi ngờ từ nhiều tuần nay. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là anh đang phải đối đầu với một thế lực vô cùng lớn cùng những cái đầu cực kỳ nguy hiểm.

- Bị can có gì khả nghi không?

Thế Huy lại ghé vào tai anh nói mấy câu. Với những gì mà đội Cảnh sát điều tra thành phố thu được, Trần Khải này xem ra cũng chỉ là một tên cà lơ phất phơ, gia đình nheo nhóc với mấy đứa con nhỏ, trước hắn không có nghề ngỗng gì, nợ nần khắp nơi vì dính phải lô đề cờ bạc. Mãi mới xin được một chân bảo vệ quèn ở khách sạn Thiên An quận Bắc Thành Đô, chưa đầy hai tuần thì xảy ra chuyện.

- Với kết quả giám định pháp y, khám nghiệm hiện trường và dựng lại hiện trường vụ án, Trần Khải chắc chắn là hung thủ đã sát hại Kim Anh. Nhưng còn dấu nhẫn kia, em nghi ngờ…

- Anh hiểu ý chú. Bên đội, ý kiến thế nào?

Thế Huy khẽ lắc đầu cười khổ:

- Thống nhất quan điểm khởi tố bị can đối với Trần Khải. Dấu vết kia… không có khả năng xác định được.

- Chỉ một, hai ngày tới bên đội chú cũng sẽ chuyển bản sao chụp các tài liệu có liên quan cho bên anh. Các chú vất vả rồi, những việc còn lại anh sẽ tự biết cách tính toán.

Lâm Bách vỗ vai trấn an Thế Huy, nhờ có cậu em này, anh cũng nắm được những dấu vết ban đầu, dù rằng vẫn chưa có bất kỳ điều gì rõ ràng, nhưng nó cũng chứng minh linh cảm của cả anh và Hải Lam không phải là không có căn cứ.

Vừa hay nghĩ đến đó thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng khác, anh quay đầu làm ra vẻ vô tình nói với Thế Huy:

- Mấy ngày nữa đưa chị dâu tới ra mắt các chú nhé!

Thế Huy không dám trêu chọc anh mà chỉ vui vẻ gật đầu. Nhưng khi anh vừa quay người dợm bước, cậu bất thình lình đặt bàn tay lên vai anh, trầm trầm nói thật khẽ:

- Anh Bách… anh phải cẩn thận, đừng rút dây động rừng. Thế lực đằng sau Trần Khải không đơn giản đâu. Hiện trường… rất sạch sẽ. Em đã cố tìm những manh mối khác nhưng không hề có… dù chỉ là một sợi tóc.

Có những chuyện trong nghề này được coi là “trái cấm”, nếu kẻ nào dám nhúng tay quá sâu sẽ phải chịu trừng phạt. Thế Huy hiểu mà Lâm Bách càng hiểu rõ hơn điều đó. Cái chết của chú anh là bài học nhãn tiền cho những người muốn tìm kiếm ánh sáng chính nghĩa ở một thế giới chỉ có bóng tối của dục vọng.

Anh im lặng không nói gì, lặng lẽ rời khỏi nơi náo nhiệt ấy.