- Cuối buổi chiều nay khách hàng hẹn gặp để sửa lại một số nội dung trong bản di chúc. Em sẽ đi cùng với tôi.
Sáng nay sau khi xem qua văn bản mà Hải Lam gửi qua mail, Lâm Bách không đưa ra bất kỳ nhận xét nào mà chỉ để lại một mệnh lệnh. Cô sẽ tự coi đó là lời khen ngầm mà anh chàng khó tính dành cho mình.
- A… Cuối buổi chiều nay ạ? Anh Nam mới báo em đi tiếp khách cùng sếp tổng tối nay ạ.
- Tiếp khách? Cùng sếp tổng? Sao lại là em? - Lâm Bách nhíu mày đưa ra một loạt câu hỏi.
- Em cũng không rõ, anh Nam mới nói em hồi nãy.
Khi nhận được sự chuyển lời từ phía anh Nam, bản thân cô cũng có phản ứng y hệt Lâm Bách bây giờ. Hàng ngàn câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu Hải Lam. Đích thân sếp tổng yêu cầu một đứa thực tập sinh như cô đi cùng để tiếp khách hàng? Hải Lam muốn hỏi anh Nam xem có chuyện gì nhầm lẫn ở đây không, song khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của anh ta như thể cô có mối quan hệ mờ ám gì đó với sếp tổng, cô ngay lập tức nuốt lại lời định nói.
Đầu giờ làm buổi chiều hôm đó, cô bé lễ tân tên Khuê đưa cho Hải Lam một hộp giấy nhỏ, nói rằng là do sếp tổng chuyển tới vào giờ nghỉ trưa. Cô tò mò mở ra xem thì đó là một chiếc váy dự tiệc màu hồng pastel, chất vải chiffon mềm mại rũ xuống từng nếp xếp đẹp mắt. Đi kèm chiếc váy là một tấm thiệp sang trọng, trên đó có ghi “Tặng Hải Lam” với nét chữ bay bổng của con trai.
- Ôi, chị Lam, thích chưa kìa! Chiếc váy đẹp quá!
Khuê kêu lên bằng âm điệu rất lớn khiến nhiều người xung quanh đều ngoái đầu qua nhìn, Lâm Bách không phải là ngoại lệ. Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng cùng đôi môi miết lại của anh, Hải Lam không khỏi giật mình, cô vội vàng quơ chiếc váy và tấm thiệp vào trong hộp, đóng nắp lại rồi giấu dưới hốc bàn dưới chân.
- Chắc sếp tổng cho chị mượn để đi tiếp khách hàng tối nay thôi. Đâu thể ăn mặc xuề xòa được chứ?
Lam mỉm cười trấn an lại tinh thần phấn khích của Khuê. Cô bé cũng biết ý bụm miệng lại rồi rời đi. Những người xung quanh sau một hồi chẳng hiểu gì cũng không còn hứng thú theo dõi cô nữa.
Chỉ duy Lâm Bách vẫn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Hai má nóng ran, Hải Lam cố xua tan những suy nghĩ về câu chuyện lạ thường vừa xảy ra để chú tâm vào công việc.
Nhưng suốt buổi chiều hôm đó, cô chẳng làm được việc gì ra hồn. Bằng chứng là cứ chốc chốc, cả văn phòng lại được nghe chất giọng cao vút của Lâm Bách đang mắng cô xối xả. Tất cả mọi người đều kín đáo nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, song chẳng có một ai lên tiếng nói đỡ vài lời. Ấm ức hơn cả là văn bản mới sáng nay không có vấn đề gì, bây giờ lại bị lôi ra với một đống lỗi sai.
Người bình thường chỉ nhìn bằng mắt cũng có thể nhận ra ngọn lửa giận bốc lên phừng phừng từ bàn làm việc của anh. Theo lẽ thông thường, Hải Lam phải nhận ra điều đó và lập tức nhận lỗi về phía mình, dù gì Lâm Bách cũng được coi là cấp trên của cô, cô có qua được kỳ học việc này hay không ít nhiều cũng phụ thuộc vào anh ta. Ấy thế mà, cảm giác bị sỉ vả ngay trước mặt tất cả các đồng nghiệp khiến cô vừa thẹn vừa giận. Lâm Bách thường ngày công tư phân minh là thế, hôm nay lại bới móc những lỗi sai còn chẳng phải do cô gây ra để xả giận.
Cùng lắm là nghỉ làm! Cô tới đây để kiếm tiền chứ đâu phải làm công cụ cho cấp trên “giận cá chém thớt”?
- Số liệu anh vừa nói hoàn toàn trùng khớp với yêu cầu của khách hàng. Nếu anh không tin, có thể kiểm tra trong tập hồ sơ này.
Nói rồi Hải Lam ném tập hồ sơ lên bàn làm việc của Lâm Bách một cái “độp”. Tiếng động lớn thu hút ánh nhìn tò mò của nhiều nhân viên xung quanh.
- Thái độ này của em với cấp trên là sao? - Lâm Bách hơi gằn giọng.
- Vậy cho em hỏi thái độ của anh với em suốt cả buổi chiều nay là sao? Rõ ràng lỗi sai không phải do em, là anh nhớ nhầm. Tại sao em lại phải chịu trách mắng như thế? Chỉ vì anh là cấp trên còn em là cấp dưới?
Mọi ấm ức được dịp tuôn trào như một con nước vỡ bờ, Hải Lam đáp trả Lâm Bách bằng giọng điệu mỉa mai và ánh mắt đầy thách thức.
Nhận ra mọi con mắt của nhân viên trong văn phòng đều đang lén lút đổ dồn về mình, Lâm Bách dời tia nhìn về phía màn hình máy tính trên bàn làm việc. Trong lúc anh quay đi, chỉ riêng Hải Lam nghe thấy giọng anh đều đều vang lên:
- Tôi làm sao dám so với người của sếp tổng.
Bộp!
Khi anh quay lại, cô gái ngồi kế bên đã biến mất, chỉ còn chiếc ghế tựa xoay mãi xoay mãi…
***
Buổi tiệc có phần nhốn nháo khiến Hải Lam cảm thấy hơi lạc lõng. Trên bàn tiệc, người đến chúc rượu tấp nập, song cô chẳng quen biết ai. Khi nghe cô giới thiệu mình đến từ Bách Việt, họ chỉ nở một nụ cười hờ hững rồi rời đi. Vài tên đàn ông đứng tuổi, đã say mèm rượu, nhìn chằm chằm vào cô một cách thô lỗ.
Cảm giác khó chịu càng tăng lên gấp bội, khi ở phía bên kia căn phòng, trên bàn tiệc toàn những kẻ tai to mặt lớn, sếp tổng của cô - Duy Bách đang dẫn theo cô thư ký chân dài tới mời rượu từng người.
Khi được người tài xế riêng của Duy Bách tới đón đi, cô mới biết đây là tiệc chiêu đãi của tổng giám đốc công ty luật Thái Thịnh - Phan Cảnh Thịnh, một luật sư kỳ cựu trong giới. Văn phòng của ông ta mới thắng lớn trong một vụ kiện tụng tốn nhiều giấy mực của cánh báo chí giữa hai tập đoàn kinh tế trong nước.
Khi người tài xế nói sếp tổng cùng thư ký đã tới buổi tiệc trước, không hiểu sao trong lòng Hải Lam thoáng hụt hẫng một nhịp. Cô đã mong chờ điều gì nhỉ? Duy Bách sẽ đích thân lái xe tới đón cô, sẽ khen cô thật xinh đẹp trong chiếc váy anh chọn, sẽ chỉ có riêng hai người trên xe cùng ngây ngất lắng nghe vài bản nhạc nhỏ ư?
Có lẽ tấm thiệp sang trọng cùng dòng chữ viết tay đầy bay bổng đã khiến Hải Lam lảo đảo, một chút. Thế nhưng cứ mỗi lần nghĩ tới ánh mắt dò xét của anh Nam và dáng vẻ chán ghét của Lâm Bách, Hải Lam càng tự dặn mình không được rơi vào tình yêu một lần nữa. Nhất là với một người như Duy Bách. Rung động với anh sẽ chỉ khiến cô tự nhấn chìm mình vào một cái hố không đáy mà thôi.
- Ối!
Một giọng nữ khẽ vang lên, ngay sau đó là một cú va nhẹ vào người Hải Lam. Cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ở phía đối diện là một ánh mắt cũng không hề kém hoảng hốt hơn.
Chiếc váy chiffon của Hải Lam ướt đẫm một mảng rượu vang đỏ. Sẽ rất khó để xử lý vết ố này, nhưng càng khó xử lý hơn khi người con gái đang đứng trước mặt cô, tay vẫn giữ ly rượu đã vơi hết, là Khả Hân.
- Em có sao không?
Một bóng dáng cao lớn nhanh chóng tiến đến bên cô ta, ân cần hỏi han. Khả Hân mệt mỏi lắc đầu, có vẻ như cô ta đã phải uống khá nhiều rượu.
- Lam… Sao em lại…
Cuối cùng người đàn ông đó cũng nhận ra cô. Cao Minh Lâm. Sao cô có thể quên được cái tên này chứ?
- Sau bao nhiêu năm, có vẻ cô cũng biết tìm cách biến thành phượng hoàng rồi đấy nhỉ? - Khả Hân dựa vào cánh tay của Cao Minh Lâm, hơi lè nhè nói. Ánh mắt đảo một vòng trên người Hải Lam với vẻ khinh ghét.
- Sao thế, lên giường với đại luật sư nào mà được ăn mặc lộng lẫy đứng ở đây? Ồ xin lỗi, nhưng nhìn cô vẫn thật quê mùa, chẳng khác nào năm năm trước cả! Thảo nào mà Lâm lại đá cô nhỉ?
Minh Lâm bối rối nhìn cô, anh ta chưa kịp làm gì thì một chiếc áo vest vẫn còn vương hơi ấm đột nhiên choàng lên vai Hải Lam.
Duy Bách từ phía sau đỡ lấy thắt lưng cô, lạnh lùng nói:
- Mặc dù không biết các vị là ai, nhưng đây là tiệc mừng của Thái Thịnh, không phải chỗ để làm loạn. Cảm phiền anh đưa bạn gái của mình về nghỉ ngơi đi, đừng để tôi thấy hai người lại gần Hải Lam một lần nào nữa!
Gương mặt của Khả Hân và Minh Lâm thoáng qua vẻ kinh ngạc, song chẳng để họ kịp phản ứng, sếp tổng đã kéo Hải Lam đi về phía WC của nhà hàng.
- Em xin lỗi sếp, chiếc váy bị ố mất rồi. Em sẽ… gửi lại chi phí phát sinh cho sếp sau ạ.
Hải Lam hơi cúi đầu, lí nhí nói. Duy Bách không đáp lại, anh chống một tay lên tường, khuôn mặt đỏ bừng nhuốm màu mệt mỏi. Lúc này, cô mới nhận ra mùi rượu nồng nặc từ chiếc áo vest ban nãy của anh.
- Sếp tổng… anh mệt ạ?
- Lần sau nếu gặp chuyện như vậy, tuyệt đối không được do dự. Chỉ cần do dự, đối phương sẽ nghĩ em là kẻ yếu đuối. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai - đó là quy luật của những tên bắt nạt. Kẻ yếu đuối không thể tồn tại được ở thế giới này… Em hiểu chứ?
Hải Lam ra sức gật đầu, mặc cho cách nói chuyện của Duy Bách có phần lộn xộn và phấn khích. Anh tỏ ý hài lòng với phản ứng của cô, rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay trắng, tỉ mẩn chà lên vết rượu vang loang lổ trên váy Hải Lam. Đầu anh gần như gục lên vai cô, cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở nặng nề ấy từng cơn một phả lên xương quai xanh của mình.
Cảm giác chao đảo lại một lần nữa xuất hiện rất nhanh chóng. Hải Lam tự nhủ, những hành động kỳ lạ này, sự quan tâm gần gũi này chỉ là một chuỗi hệ quả của những ly rượu mạnh.
Chúng không có thật. Cảm giác chao đảo này của cô cũng không có thật…