Hoa Sầu Riêng Và Anh Dưa Hấu

Chương 37: 37: Người Nói Vô Tình Người Nghe Hữu Ý





Trong lúc chờ Hoa chọn bánh, Dương Đăng Khôi gọi cho anh trai nói mấy câu ngắn gọn, nội dung là nhờ đón em họ Hoa đến địa điểm chụp ảnh.
Khó khăn lắm Dương Minh Khôi mới có được ngày nghỉ, mọi ngày toàn đến công ty của bố học hỏi kinh nghiệm.

Nào ngờ sáng ra, còn chưa ăn xong bữa sáng đã nhận được cuộc gọi của thằng em trời đánh, tránh không được.
Buổi chụp hình không ngoài dự kiến.

Nhưng lúc kết thúc cũng đã gần trưa.

Lại ăn nhà Hoa.
Hoa Khôi đi mua đồ ăn xong mới về.
- Hai đứa ngủ ngoài chợ à?
Vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng anh trai, Nguyễn Như Hoa đốp chát lại ngay:
- Vâng, hai đứa đang ngủ mà cũng phải dậy nấu cơm cho anh đấy ạ, anh còn đòi hỏi.
Dương Đăng Khôi đi sau, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Trong trường hợp này rất đúng với câu “người nói vô tình người nghe hữu ý”.
Cũng không phải là hắn đen tối mà chính là hiểu theo ý trên mặt chữ.

Hai đứa đang ngủ…
Viền tai Dương Đăng Khôi nổi lên màu hồng nhẹ.

Trong đầu là hình ảnh sáng hôm trước, Hoa trong bộ đồ ngủ, hình như con quên không mặc…
Khụ… nấu cơm thôi.

Không dám nghĩ tiếp nữa, Dương Đăng Khôi bước nhanh vào trong bếp.


Dương Minh Khôi tranh thủ đi hỏi thăm người bệnh.
Lúc đầu con ngồi ở phòng khách.

Sau khi Khôi em về, Nguyễn Tuấn Kiệt rất tri kỉ để lại không gian, nói với Khôi anh:
- Lên phòng anh, để cho Khôi em nó thể hiện, tí được cơm thì xuống ăn.
Dương Minh Khôi có chút chần chừ.

Nhìn vẻ mặt này là biết chưa biết gì rồi.

Nguyễn Tuấn Kiệt rỉ tai em nói nhỏ:
- Nó đang tán gái, lên đây anh kể cho mà nghe.
Một câu là đủ hiểu vấn đề, hai anh em nối gót nhau lên tầng.
Nguyễn Như Hoa cũng đi vào bếp cùng Dương Đăng Khôi và Hồng Liên.

Nhưng trong khi hai người chuẩn bị đồ rồi nấu cơm thì Hoa chẳng biết làm gì cả.
Rõ ràng là bếp nhà mình, nhưng cơm thì em cắm rồi, còn đồ ăn thì Khôi em chẳng cho động vào.

Như Hoa cảm giác sự tồn tại của mình càng ngày càng thấp, hết mở tủ tìm đồ ăn vặt rồi rồi ghé xuống ghế chỗ bàn ăn nhìn hai người họ.
Nó dứt khoát quay người ra phòng khách xem tivi luôn.

Dù sao thì cũng không ai cần giúp, cứ ngồi chờ ăn không phải tốt hơn sao?
Trong bếp, Hồng Liên thấy chị yên vị xem tivi rồi mới bắt đầu hỏi Dương Đăng Khôi:
- Anh Đăng Khôi có người yêu rồi ạ?
- Anh chưa? Hoa bảo em thế hả?
- Vâng, em cũng cảm thấy anh chưa có người yêu.

Thật ra em còn tưởng chị ấy định giấu mối quan hệ hai người nên mới nói ấy chứ.
Dương Đăng Khôi nghe thế thì bất giác cong khoé môi, động tác thái cà chua cũng dừng lại một chút.
- Anh chị giống người yêu lắm hả?
- Cũng không hẳn ạ.

Nhưng mà có gì đấy khác lắm.

Khác với anh Minh Khôi ạ.
Do buổi chụp hình lúc sáng, Dương Minh Khôi không có việc gì làm nên được em trai nhờ giúp đỡ ở chỗ chụp ảnh luôn.

Hồng Liên đều thấy cách nói chuyện của chị họ với hai anh trai này.

Rõ ràng chị cô bé nói chuyện với người anh thì cứ một câu anh Hero hai câu anh Minh Khôi ngọt sớt, nhưng lại chỉ mang đến cảm giác như anh trai em gái thôi.

Còn với người em thì khác, dù hai người liên tục châm chọc nhau, nhưng lại có cảm giác… màu hường phấn? Ánh mắt của anh dành cho chị cũng khác.

Kể cả khi hai anh mặc đồ giống nhau, không nói gì, đứng yên đó, giống nhau thì giống thật đấy nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt đối với chị Hoa là em có thể nhìn ra ngay.
- Không phải là anh thích chị em đấy chứ?
Khôi chỉ cười mà không nói.

Thế mà có người còn không biết đấy.

Thấy anh không trả lời, trong lòng Liên cũng tự có suy đoán, nhưng cũng lại gây khó hiểu cho chính mình.

Tò mò đến nỗi thốt ra miệng:
- Thế sao chị ấy lại nói anh có người yêu nhỉ?
Câu nói này hãi đúng chỗ ngứa của Dương Đăng Khôi, tay cầm dao thái thịt của hắn dừng động tác, đăm chiêu suy nghĩ một chút.

Chịu, hắn cũng chẳng nghĩ ra được.

Thôi bỏ đi.

Dương Đăng Khôi lắc đầu:
- Anh cũng không biết.
- Hai người cứ thì thầm cái gì vậy, nấu được món gì rồi?
- Em nghĩ nấu nhanh thế à? Không tự tính xem mới bao nhiêu phút.
Dương Đăng Khôi nói xong thì tự bật cười, thích thì thích, nhưng cứ nhìn mặt cô nhóc này là không nhịn được muốn trêu chọc.
- Còn cười nữa.

Không phải do anh chậm chạp quá à? - Nguyễn Như Hoa liếc người kia một cái rồi ra ngoài.

Không phải tự nhiên nhìn thấy hai người nói chuyện liên tục thì Hoa cũng chẳng vào xem.
Bản năng tò mò của con người thật đáng sợ, Hoa cũng sợ nó rồi đấy, sai khiến cả cơ thể mình.

Không lâu sau, một bàn cơm ba mặn một canh cũng đã xong, đặt trên bàn ăn hình chữ nhật.
Dương Minh Khôi mới được phổ cập kiến thức, rất tự giác mà ngồi cạnh Nguyễn Tuấn Kiệt ở một phía của bàn.

Hồng Liên cũng làm như vô tình mà bê nồi cơm đặt xuống một cái ghế ở đầu bàn, rồi tự mình ngồi xuống đối diện, cạnh anh họ.
Chờ Hoa chậm chạp đi từ phòng khách vào thì chỉ còn chỗ ngồi cạnh Dương Đăng Khôi.

Nó cũng chẳng ý kiến gì, đúng hơn là chẳng quan tâm, rất tự nhiên ngồi xuống.
- Thơm ghê á! Mời mọi người ăn cơm!
- Thơm chứ còn gì nữa, không xem là ai nấu.

- Dương Đăng Khôi vừa đưa đũa sang cho nó vừa trả lời.
- Vâng, anh thì nấu ngon rồi.

- Nhưng mà ngon thật chị ạ! - Hồng Liên cũng đã bắt đầu ăn, còn cười tít mắt với nó.

Chị thích thật đấy, có anh Khôi nấu ăn ngon thế này, chuyện chị đổ anh chỉ là sớm hay muộn thôi.
Nguyễn Như Hoa gật đầu.

Dùng giọng điệu mỉa mai nói với hắn thế thôi, nhưng điều này không thể phủ nhận được, ăn rất đưa cơm luôn.
Kể ra mà có thất nghiệp thì cũng mở quán cơm được đấy chứ, không lo chết đói.

Càng nghĩ thế, Hoa lại càng tấm tắc gật đầu, vừa ăn vừa gật.
Dương Đăng Khôi thấy con nhỏ thế thì buồn cười, gắp cho nó miếng gà rán sốt cay mới học.
- Ngon thế cơ à? Ăn thử món này đi.
- Ô nhìn ngon đấy, cảm ơn.
Nguyễn Như Hoa thấy có người gắp đồ ăn ngon cho thì đưa bát xin luôn, cũng chẳng ngại ngùng.

Khôi ta nhìn không nhịn được, lại mở miệng trêu:
- Món mới, thử độc.
Đến khi bị nó nguýt cho một cái thì lại cười, gắp cho nó thêm miếng nữa coi như bồi tội.
Chỉ có Nguyễn Tuấn Kiệt là ngứa mắt mấy cái đứa này.

Thằng này có phải em mình không thế, không ngờ ngày nó tán gái lại ngáo ngơ ngu ngốc ngờ nghệch như thằng ngố thế này.

Được cả con em gái mình nữa, người ta đã biểu hiện thế rồi vẫn mù mờ không biết gì.

Chưa kể ai gắp cho cái gì cũng ăn, đúng là đồ ăn làm mờ con mắt.
Nhìn chúng nó thì no rồi còn ăn gì nữa!!.