Từ sau bữa cơm đó cứ mỗi lần thấy Hoa đi qua là bà Hồng lại gọi cháu dâu vào chơi.
Có gì ngon ngon lại mời cháu dâu sang ăn cùng bà.
Làm anh chị cứ hỏi mà nó không biết trả lời thế nào luôn.
Đến khổ.
Và cứ thế, thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng.
Thoáng cái đã sắp hết kì nghỉ hè cuối cùng của thời học sinh cấp ba.
Chẳng mấy mà Nguyễn Như Hoa phải bước vào năm học quyết định cuộc đời.
Những tưởng năm học này sẽ thật là vui.
Nào ngờ đâu, khi cô chủ nhiệm Dương Thu Trang bước vào lớp, còn đi cùng một học sinh khác nữa.
Nói là bạn học mới nhưng có xa lạ gì với nó đâu.
Bạn học mới chuyển vào là một bạn nữ tên Hiền.
Mà bạn nữ này chính là người mà nó ghét nhất trong lớp khi còn học cấp hai.
Tại sao thì không nói rõ được.
Vì thích một người không thể kể được lí do.
Mà ghét một người thì lại càng chẳng thể nói rõ nguyên nhân hơn.
Với nó thì đơn giản lắm, ghét thì không nói chuyện nữa, ghét ra mặt luôn.
Coi như đối phương không tồn tại.
Như Hoa vẫn nghĩ rằng hai năm yên ổn mà chơi với các bạn trong lớp rồi thì năm cuối sẽ củng cố tình cảm hơn.
Nhưng từ lúc con người kia vào lớp thì nó đã dự đoán trước tương lai rồi.
Và đúng như nó nghĩ, bạn mới vào lớp không lâu, đã thu về được không ít sự ghét bỏ của các thành viên.
Bốn tháng sau khi khai giảng.
Một lần nọ, Hoa đang ngồi nghe mấy bạn nữ xả ra những điều mình không thích ở bạn mới.
Hiền đi từ cửa vào, thấy trong nhóm người chỉ có Hoa là quen nhất nên bạn chỉ tay thẳng mặt mà mắng luôn:
- Hoa ạ, không ưa tao thì cũng đừng có mà đặt điều nói xấu tao chứ.
- Tao nói cái gì mà mày bảo nói xấu?- Hoa đáp lại ngay.
Thua ai thì thua, chứ sao để thua người mình ghét được.
- Mồm mày nói thì mày tự biết!
- Đúng là mồm tao đấy, nên tao nói gì là việc của tao.
- Nhưng mà mày không có cái quyền nói xấu tao
- Àaa! Thế à? Tên Hiền mà hiền thật thì tao mới gặp một vài người.
Mà tên Hiền đanh đá hay đàn ông ấy thì tao gặp nhiều rồi.
Riêng cái loại tên Hiền mà hãm như mày thì tao mới thấy lần đầu tiên.
Bao giờ tao nói như thế thì mày hẵng bảo tao nói xấu mày nhá.
- Mày không phải già mồm.
Mày đang nói thế không phải bôi xấu tao à? Mày đừng tưởng tao không nghe thấy chúng mày nói gì?
- Mồm ai nói tai nấy nghe.
Mày nghe được là do mày không điếc chứ tao cũng chẳng cấm.
- Cấm nghe hay không là việc của mày.
Còn tao cấm mày nói xấu tao là việc của tao.
- Việc của mày thì tự giải quyết chứ nói với tao làm gì? Tên Hiền thì cũng chẳng phải một mình mày.
Cả cái xã hội này không biết bao nhiêu người tên Hiền.
Tao nói vu vơ trúng ai thì trúng.
Còn nếu thích tự nhận là mày thì cứ tự nhiên.
Cứ chứng minh những cái xấu đấy là của mày cho mọi người biết đi.
Không làm được thì bịt cái mỏ vào.
Bớt coi mình là trung tâm thế giới đi.
Trái đất cũng phải quay quanh mặt trời thôi.
Bảo nó dám làm không dám nhận cũng được.
Nhưng mà không cãi lại được nó là lỗi của nó sao? Hừ làm nó ầm ầm oang oang thế có khác gì bà bán cá nói chuyện với con trẻ trâu không?
Trời ơi.
Cái hình tượng của nó.
Và thế là tâm tình buổi sáng của nó bay sạch.
Đành xuống căn tin ăn cho đỡ tức.
Mà nó không hề biết rằng mình đã bị bạn thân bán ngồi .
Tú Anh ngồi đối diện nó đang chăm chú xem điện thoại.
Tiện tay gửi luôn cái video ngầu đét vừa xem trong nhóm chị em sang cho lão anh nó.
Tuấn Kiệt xem xong thì cảm cảm thán cũng có tí tố chất làm em gái ông đây.
Và Hoa lại càng không biết rằng vị anh trai nào đó lại tiện tay gửi vào trong nhóm chat của ba anh em Mả vồ
【Thỏ: đã gửi video】
【Ghót:?】
【Ỉon: anh gửi nhầm à?】
【Thỏ: xem đi】
【Ỉon: lũ trẻ thời nay thật đáo để】
【Ghót: sao anh lại dạy hư con bé thế?】
【Thỏ: gì mà dạy hư.
Đây gọi là em nhà tông không giống lông cũng giống cánh】
【Ỉon: cũng ra gì đấy.
Nhưng mà chắc nó phải ghét đứa kia lắm!】
Khôi em thì lại chỉ được cái nói chuẩn.
Đoán một cái trúng ngay.
Nhưng cậu chàng cũng phải cảm thán trong lòng rằng chưa bị anh em nhà Hoa cho ăn hành ngôn ngữ là may rồi.
Sau vụ cãi nhau thì các bạn trong lớp cũng có cái nhìn khác hẳn về Hoa.
Không chỉ là một bạn học mi nhon vô hại, lời nói cũng sắc bén không kém cạnh ai đâu.
Mấy đứa con gái cũng chẳng thèm nói xấu bạn mới nữa, nhưng chỉ càng ghét hơn.
Bạn Hiền kia cũng không dám phách lối nữa.
Chỉ có một người cư xử một cách lạ lùng.
Đó là Linh- cô bạn đã góp công tạo nên cái tên Hoa Sầu Riêng hiện tại.
Tối đó, Bùi Đình Khánh Linh nhắn tin cho Nguyễn Như Hoa.
【Khánh Linh: Vụ sáng nay tớ thấy cậu cũng được đấy.
Tớ cũng không ưa cái Hiền lắm】- thì đúng rồi.
Đến Hoa còn không ưa thì người chảnh như Linh vừa mắt làm sao được.
【Nguyen Nhu Hoa:? gửi nhầm à?】
【Khánh Linh: Tớ đã có cái nhìn khác về cậu rồi.
Nên tớ cho phép cậu làm bạn với tớ】
【Nguyen Nhu Hoa: ủa cậu? Rồi muốn chơi cùng tớ rồi hay gì? Muốn gì thì mói thẳng.
Còn bày đặt cho với không cho cái gì? Cậu hấp à?】
【Khánh Linh: thì là ý đấy.
Cậu cũng muốn chơi với tớ thì tớ cũng đồng ý thôi】
Ơ hay! Cái con người ngạo kiều này, rõ ràng nhắn tin trước bảo muốn chơi cùng nó, cuối cùng lại đổi bản thân về vị trí đồng ý.
Rối loạn nhận thức à?
( Ngoài lề)
MC: xin hỏi nam chính và nữ chính.
Hai người muốn nói câu gì khi nghĩ lại kỉ niệm trên.
Sầu Riêng: mọi người đừng khen tôi quá.
Dưa Hấu: tôi chưa từng thử ra em giác vì ghét mà bị mắng đến đổi trắng thay đen.
Nhưng đã từng chịu không biết bao nhiêu lần tình cảnh đảo lộn đúng sai.
Dù ai sai thì tôi cũng là tôi phải xin lỗi.
MC: Biết sao được.
Là tự bạn chọn cô ấy mà ¯_(ツ)_/¯.