Trong khi chờ Hoa ăn thì mọi người ra ngoài phòng khách ngồi xem ti vi.
Nó ngồi ăn một mình nên cầm điện thoại vừa ăn vừa nghịch.
Định bụng chọn một tấm ảnh thật đẹp để khoe lên bảng tin.
Nhưng ba tấm ảnh thì tấm đầu tiên có một bàn tay để lên bàn.
Hai tấm tiếp theo không có bàn tay trên bàn nhưng lại có bàn tay của Kiệt khua khoắng mờ ảo một góc.
Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy có cái đầu tiên là đẹp nhất.
Nói thật thì thêm bàn tay vào… vẫn đẹp.
Góc này, có lẽ là… ừm… Khôi em.
Có phải chân dài thì tay cũng sẽ đẹp không?
Chọn xong ảnh thì lại đến suy nghĩ cap.
Lúc đầu Hoa định viết “khi những người đàn ông vào bếp”.
Nhưng lại thấy hơi “già” nên sửa thành “Khi những người đàn anh vào bếp.”
Đăng xong đâu đấy thì Nguyễn Như Hoa bắt tay vào dọn dẹp.
Cứ nghĩ tự làm được hết, nhưng sau đó, nó phát hiện ra rằng: mình chính là một con bé vô dụng không hơn không kém.
Vì không phải nhà mình nên Hoa vẫn chưa biết thức ăn còn lại và rác thì nên để ở đâu.
Hơn nữa máy rửa bát thì nó không biết dùng.
Tự cảm thấy mình quê mùa quá trời( ・᷄ὢ・᷅)。
Dọn dẹp xong thì Hoa cũng ra phòng khách, vừa chơi đồ chơi với bé Mít vừa trả lời bình luận.
Mọi người đều là khen thức ăn ngon mắt, mấy đứa bạn thì trêu nghỉ lễ sung sướng nhỉ.
Chỉ có con bạn thân là không biết điều.
Nó bình luận một câu như thế này: “Rải ít cơm chó thôi!”
Nguyễn Như Hoa nhìn thấy thì nhắn tin cho nó ngay:
【Kông túa: Con đao này.
Xóa ngay cái bình luận của cậu đi.】
【Quàng tự: Tớ nói sai à?】- cô tỏ vẻ vô tội
【Kông túa: Thế tớ khoe đồ ăn thì tớ sai à? Là cơm cho người! Ở đấy mà chó với chẳng má(凸^‿^凸)。】
【Quàng tự: Chứ cái tay của ai kia?】
【Kông túa: Có cái tay mà cậu cũng để ý hả trời??】
Sau đó Hoa gửi cho Tú Anh cả ba cái ảnh mình chụp được và hỏi:
【Kông túa: Cậu nghĩ tao còn sự lựa chọn khác không?? ¯_(ツ)_/¯
Tớ thề là tớ được nhặt về.
Anh tớ không thích cho chụp ảnh cũng không kiên nhẫn được hai phút chắc??
Tớ không hiểu tại sao ông ấy cứ thích phá tớ nữaヽ( ̄д ̄;)ノ=3=3=3】
【Quàng tự: Thế thì cậu chụp được cái đấy là may lắm rồi!】
【Kông túa: Có vẻ hiểu tính anh nhà tớ ghê cơ╮(╯▽╰)╭】
【Quàng tự: Tay trong hình cũng đẹp thật?】- Tú Anh đánh trống lảng.
【Kông túa: Ừ nhờ! Ước gì tay tớ cũng được như thế(*¯︶¯*)】
【Quàng tự: Ý là cậu thích rồi chứ gì?? Khai nhanh, ai đấy???】
【Kông túa: Biến biến biến @( ̄- ̄)@】
Chỉ được cái lắm chuyện thôi.
Sau đó, chị Nhung dẫn bé Mít về phòng ngủ trưa.
Hoa cũng cùng các anh trở về tổ.
Đã ba người nằm ba cái giường cạnh nhau cách một cái giường trống mới đến Hoa thì chớ.
Ba thanh niên còn lập team chơi game bỏ nó bơ vơ một mình.
- Anh chơi cái gì đấy, cho em chơi với!!
- Con gà như mày thì chơi bời gì!
- Anh Hero! Cho em chơi với!!
Hoa chỉ định hỏi anh trai một câu để bắt đầu cuộc hội thoại thôi.
Quan trọng vẫn là hỏi được Khôi anh kìa.
Ai bảo anh ấy chơi đỉnh quá chứ.
Có một Hoa chứ ba Hoa anh ấy cũng gánh được.
Nó chỉ cần cố gắng đi loot đồ và không chết là được rồi.
Và tất nhiên, Nguyễn Như Hoa được chấp nhận ngay, anh Hero tốt mà!!
Nhưng chỉ chơi được ba trận, máy thì hết pin, chủ thì buồn ngủ, thế là Hoa lăn ra ngủ mất.
Lúc mở mắt ra, nhìn cái đồng hồ trên tường đã là gần ba giờ chiều.
Hơn nữa, Hoa tỉnh dậy cũng là do bé Mít đánh thức.
Thằng bé dùng âm thanh non nớt gấp gáp nói và lay người nó:
- Chị ơi nhanh lên, sắp bị bỏ lại rồi!
Bỏ lại? Bỏ lại gì cơ? Ngày kia mới về cơ mà? Chẳng lẽ Hoa lại ngủ liền một mạch mấy hôm? Tôi ngơ ngác hỏi thằng bé:
- Anh chị đi đâu rồi?
- Nhanh lên chị, không kịp mất, đi siêu thị, sắp bị bỏ lại rồi!!
Hoa nghe thấy thế thì bật dậy ngay, cuống cuồng buộc lại tóc, xem lại quần áo, cầm điện thoại rồi cắp bé Mít ra khỏi phòng.
Ba người họ đã đi được gần trăm mét rồi nên tôi phải cật lực đuổi theo.
Vì người Hoa cũng khá nhỏ con, mà còn bế bé Mít nữa, lúc đến nơi nó biến thành tình trạng thở không ra hơi.
Anh Kiệt thân yêu ném cho con em nhặt là Hoa anh mắt khinh bỉ rồi đưa tay đón lấy cậu bé.
Chao ôi! Nhẹ hẳn cái người đi á!
Đi nửa buổi chiều, mấy anh em mua được một ít đồ để ăn nướng và một cái bánh kem to.
Ngoài ra con có kem cho Hoa và bé Mít nữa.
Tối đó, lúc ăn cơm, chủ và khách đã quen thuộc hơn hẳn.
Chị chủ trêu Hoa:
- Em gái là người yêu thằng nào trong đây à?
Hoa còn chưa kịp trả lời thì anh Kiệt đã nói:
- Người yêu gì chị, em gái em đấy!
- Chị nhìn không giống lắm.
Bốn anh em ruột à?
- Không chị! Ba anh em em là kiểu anh em huynh đệ.
Tri kỉ chị ạ! - Dương Đăng Khôi nói rồi cười toe.
Hoa thấy gã này có lẽ lúc nào cũng thừa năng lượng hạnh phúc hết.
Lúc nào cũng cười.
Cười vui vẻ, cười lầy lội,… còn với nó là cười khiêu khích!
Vì còn để bụng ăn bánh nên Hoa không ăn nhiều đồ ăn mặn.
Đến lúc cắt bánh thì nó ăn liền lúc hết gần nửa cái.
Tự cảm thấy mình ăn nhiều thật, nhưng bánh ngon quá mà.
Phần bánh bông bông xốp xốp mềm mịn, phần kem béo ngậy thơm phức, nỡ từ chối sao.
Căn bản là không thể phụ lời mời gọi của em nó.
...****************...
Chín giờ tối, tắm rửa sấy tóc xong, Nguyễn Như Hoa ra hiên nhà phía sau ngồi trên lan can dưới mái che hóng gió.
Sau một vài phút, nó lấy điện thoại rồi gọi về nhà.
Hoa từng đọc ở đâu nhỉ? Có một câu như thế này: “Thế giới của mẹ nhỏ bé, chỉ có một mình con.
Thế giới của con rộng lớn, đôi khi quên mất mẹ.”
Vậy đó, khi bố mẹ đi chơi ở đâu, có thể, chúng ta chỉ quan tâm xem quà họ mang về là gì.
Khi lớn hơn thì sẽ nghĩ xem họ đi có an toàn không.
Nhưng lại không nhớ gọi điện hỏi thăm xem họ như thế nào, một ngày có nhưng gì xảy ra.
Nhiều khi bạn còn nghĩ rằng, nó không cần thiết.
Nhưng không, thứ họ cần chỉ là một cuộc điện thoại, chỉ cần những câu hỏi thăm đơn giản, hoặc chỉ là nhìn con qua video mà không cần nói gì.
Có một lần, năm đó Hoa học lớp sáu, điện thoại ngày ấy nó sử dụng cái nokia đời cũ nhất, chỉ nghe và gọi.
Hè, cũng như bao mùa hè trước, Hoa được đi chơi ở nhà chị.
Nhưng ba ngày liền, nó mải chơi, không gọi về nhà lấy một cuộc điện thoại.
Tối đó ông Nam gọi điện đến, bố hỏi thăm con gái rượu của bố chơi có vui không, ăn có ngon không...!Cuối cùng bố hỏi:
- Thế đi chơi không nhớ bố à?
- Con nhớ chứ? - Nó gãi gãi mũi cười trừ.
- Nhớ sao không gọi về nhà lần nào thế? Đến nơi cũng không bảo bố?
Hoa sững sờ mấy giây.
Phải nhỉ, nó chẳng nhớ gì hết.
Bố nói đúng quá, nó không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Nước mắt cũng dâng lên trong hốc mắt trực trào chảy ra.
Và cũng từ lúc đó, Hoa đã có một thói quen cứ đi đâu xa nhà thì khi đế nơi sẽ gọi cho bố mẹ một lần.
Nếu ở lại không lâu lắm thì ngày nào cũng gọi về.
Thời gian dài hơn cũng là hai ngày gọi một lần.
Điện thoại đổ chuông mấy lần thì bà Tuyết bắt máy.
Nhìn qua video, thấy phía sau mẹ là sảnh phòng khách, Hoa hỏi:
- Bố mẹ mới sang nhà ông bà ngoại à?
- Ừ! Vừa về đến nhà thì con gọi đây! Đi chơi vui không?
- Vui lắm mẹ! Sáng đến nơi thì đi ra biển xong mới quay về.
Eo ơi, nhà chị chủ xịn dã man luôn nhớ, đẹp ơi là đẹp.
- Nghe vẻ con gái bố không muốn về nữa nhỉ?- Ông Nam có lẽ mới khoá cửa xong.
Lúc này mới ngó mặt vào khung video.
- Lúc sáng con cũng lỡ nghĩ như thế đấy… ha ha… Ui, chiều anh Kiệt mua bánh kem to đùng, con ăn gần hết nửa cái!- Hoa gãi gãi đầu rồi lại hào hứng khoe.
- Hết có gần nửa cái thôi á? Sức ăn lại giảm thế cơ à? - Bà Tuyết làm bộ ngạc nhiên.
Đúng là mẹ ruột (˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵)。
- Đúng nhờ! Con cũng cảm thấy ăn ít quá! Nhưng mà nhớ, ở đây làm bánh ngon lắm luôn, bố mẹ có muốn ăn không hôm nào về con bảo anh Kiệt mua một cái?
- Mày nghĩ ai cũng giống mày hả con? - Ông Nam khoác vai vợ, mắt nhìn vào ti vi mà nói với con gái.
- Bố này, con đang muốn chia sẻ mà.
Mai con đi mua quà về cho bố mẹ nhá! Iu iu moah moah… con đi vào chơi game đây!
- Game ít thôi! Rồi lại hỏng hết mắt!
- Bye bye, bố mẹ đi ngủ sớm đi nhá!!
Lúc Hoa quay vào trong thì ba người kia đang chơi bài vẽ mặt.
Chẳng biết là họ kiếm đâu ra được cái son kia nữa.
Nhưng vui mà, vui cũng không thể từ chối nha!!.