Hoa Sầu Riêng Và Anh Dưa Hấu

Chương 12: 12: Ăn Nhiều Vào Cho Quên Đi





Hôm sau Nguyễn Như Hoa lại bắt xe, lên đường về nhà.

Từ bến xe ở gần nhà Hoa về đến nhà cũng phải một đoạn tầm hai đến ba ki-lo-met gì đó.

Mà chỉ còn mỗi anh Kiệt ở nhà, chẳng muốn nói chuyện những vẫn phải gọi lão đón.

Hoa đã không nói gì thì cũng thôi, chứ lão cũng chẳng thèm giải thích gì về chuyện tự ý nhắn tin với anh Kiên cả, nói xem có tức không chứ.

Lúc về đến nhà là hơn mười giờ, chán không có việc gì làm nên nó gọi Tú Anh sang chơi, cô nàng cũng là có chủ ý đến đòi “nợ” nên đồng ý ngay còn ăn trưa ở nhà Hoa nữa.
Nói đến ăn cơm ở nhà Hoa thì đây là việc xảy ra như cơm bữa.

Hoa hay Tú Anh có ăn hoặc ngủ ở nhà nhau thì cũng thành chuyện bình thường rồi.
Nhớ lần đầu Hoa với bạn thân gặp nhau là năm hai người học lớp ba.

Do công việc của bố nên cô nàng chuyển từ thành phố khác về đây.

Lúc Tú Anh mới vào lớp là Hoa đã ấn tượng với bạn rồi, cô giáo còn xếp hai người ngồi cùng bàn nữa.

Đặc biệt là căn nhà bố mẹ Tú Anh mới mua lại ở sát vách với nhà bà ngoại Hoa nữa.

Dạo ấy Hoa hay ở nhà bà ngoại lắm nên cũng hay sang nhà Tú Anh chơi.

Dần dà cũng chẳng biết hai người chơi thân với nhau từ bao giờ.
Và lần đầu tiên Tú Anh đến nhà Hoa chơi là sinh nhật nó vào tháng tư, khoảng hơn nửa năm sau khi cô nhập học.

Thì cái lần đó ấy mà, Tú Anh vẫn chưa quen anh Kiệt, vì thỉnh thoảng mới có hôm tập trung ăn cơm ở nhà bà ngoại thì anh toàn bận cái gì ấy không đến được, mà có đến thì Tú Anh cũng không nhìn thấy.


Nên khi đến nhà Hoa cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Chiều tối hôm đó còn có chú út Hoa đến nữa, đi học thỉnh thoảng mới về mà một ngày lại đi ngay.

Chú hơn anh Kiệt ba tuổi nhưng mà dáng người giống nhau thậm chí nhìn mặt cũng thấy giống mấy phần.

Nhưng bình thường là người ngoài nhìn vào sẽ ít khi bị nhầm, không hiểu sao cái Tú Anh lại gặp rắc rối trong việc này, cô bị nhầm giữa chú và anh trai nó.

Cũng như lúc cô mới vào lớp vậy, Hoa chơi cùng ngay từ lúc đầu đến lúc về nhà thì không nói, chứ có đứa gặp đến mấy lần vẫn phải hỏi lại Hoa.
Đến tối thì Nguyễn Tuấn Kiệt chở chú ra bến xe để về trường.

Hai người vừa đóng cửa thì bà Tuyết bảo ra Hoa với anh về thì đi lấy bánh sinh nhật luôn.

Mà nó đang bận bóc mấy túi bánh kẹo, đi đâu giờ này cơ chứ, nên nhờ Tú Anh đi.

Cái triệu chứng mù mặt làm cô bé một lần nữa bị nhầm lẫn hai người họ.

Tú Anh ra cửa bảo chú Hoa rằng:
- Cô bảo anh lúc về thì đi lấy bánh sinh nhật cho Hoa luôn đấy!
Sau đó nói với anh Kiệt:
- Chú ơi cháu nói nhỏ cái này.

- Anh cũng khom người xuống ghé đầu lại chỗ cô - Hoa bảo bạn ấy nghĩ ra quà sinh nhật rồi, chỉ cần năm quyển truyện Doraemon thôi, chú gửi muộn cũng không sao đâu.
Nguyễn Tuấn Kiệt lúc ấy con nổi hứng thế nào mà còn học cái giọng thì thầm của cô bé, nói nhỏ “Chú nhớ rồi” chứ.

Tú Anh vào nhà vừa xếp bánh kẹo cùng vừa kể lại với Hoa.

Hai đứa hí hửng tính xem bao giờ có truyện thì cùng đọc chung.
Khoảng nửa tiếng sau anh Kiệt về cầm theo cái bánh sinh nhật đặt lúc chiều.

Vẫn là Tú Anh đi mở cửa, vừa ra đến cửa thì ngạc nhiên nói:
- Chú lại không đi nữa ạ? Anh Kiệt đâu rồi hả chú? - Ra là chẳng phải cô bé nhầm một lần mà mặc định trong đầu rằng anh Kiệt là chú của Hoa luôn rồi.
- Sao anh đi lâu thế? - Nguyễn Như Hoa chạy ra sau, thấy anh trai thì hỏi.
- Đi mua ít đồ.

- Lão vừa tháo giày vừa trả lời.
- Anh á? Anh là anh Kiệt á? Thế vừa nãy anh lừa em à? - Tú Anh vẫn ngây ngô hỏi.
Anh Kiệt thì cười cười.

Kiểu anh không nói gì sao gọi là anh lừa chứ.

Chẳng lẽ chỉ có Hoa quan tâm đến việc nói nhỏ bí mật cho người không nên biết à??
- Anh xin lỗi, tại thấy em nhìn mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn bị nhầm ấy.

- Anh cười cười xoa đầu Tú Anh.
Eo ơi, em gái của anh còn ở đây này.

Buồn sâu sắc nhé.


Nhìn mặt Tú Anh lúc khó quạu thật sự.

Chỉ thả lại một câu rồi quay ngoắt vào trong:
- Thôi chú già rồi, gọi chú cũng được, không sao hết, già rồi thì khó lấy vợ lắm, buồn thay cho chú.
Ấy lại bảo anh Kiệt ế kìa, không ngờ nó cũng mắng người ghê lắm chứ.

Và từ đó anh có nói thế nào Tú Anh cũng không sửa lại cách gọi nữa, cứ nói chuyện với anh là lại chú cháu như đúng rồi.
Đấy, cái sự việc này, lúc nghe kể lại đoạn nhầm lẫn thì Hoa khóc không được cười cũng không xong vì đã muốn nói với một mình chú để đỡ bị mắng thôi mà con bé đi nói với anh nó.

Nhưng tối đó anh Kiệt cũng mua truyện cho Hoa thật, còn đúng những tập nó chưa được đọc luôn.

Thôi thì bớt buồn nhiều chút.


Lúc đầu gặp thì thế, còn bây giờ hai người cũng thân lắm chứ, nhiều lúc còn kể xấu về Hoa xong cười ầm lên, lại cả hợp lại trêu nó nữa.
Quay trở lại với việc Nguyễn Như Hoa về và gọi Tú Anh sang nhà chơi, Nguyễn Tuấn Kiệt phải theo lời hứa với cô mà mua trà sữa.

Cô bảo không cần phải mua hai tuần nữa, chỉ một tuần thôi nhưng mỗi lần hai cốc để chia cùng với Hoa.
Trong lúc chờ đợi giao hàng thì hai người vào bếp nấu đồ để ăn trưa.

Chính xác là hai người đấy bởi vì suất ăn của Hoa thì có Tú Anh nấu giùm rồi.
Hai người ở trong bếp làm mà vui lắm cơ.

Hoa ngồi ngoài phòng khách xem hoạt hình mà cứ thấy cười rộ lên liên tục nên đi vào bếp nghe xem họ nói gì.
- Cái Hoa nó còn thích ai nữa không hay có ai thích nó nữa không? - Anh trai.
- Tạm thời thì chưa thích ai.

Còn người thích nó thì không ai cả.

- Bạn thân.
- Biết ngay mà.

Chỉ có cái thằng giời ơi đất hỡi không ra gì kia nó mới đi lừa con bé này thôi.

Chứ đã lùn lại còn đen nữa thì ai thích cho nổi - Vẫn là anh trai.

- Eo ơi lại nói xấu em.

Em có phải em gái anh không thế.

Không ai thích thì sao.

Em chỉ thấp hơn anh chứ đâu có lùn.

Với lại giờ em cũng trắng hơn rồi nhớ.

Nhìn người nhỏ nhắn xinh xắn trắng trẻo đáng yêu thế này Tú Anh nhờ.

Với lại cũng có anh Kiên nhắn tin với em đấy còn gì.

Không phải anh nói gì với người ta thì giờ em cũng có người yêu rồi nhá! - Hoa cãi.
- Mày biết cái gì về nó đâu mà nói anh mày thế.

Anh anh em em ngọt sớt không thấy ngượng mồm à? Ngoài cái mặt cũng được ra thì có cái nết gì nữa? Còn chẳng đẹp bằng anh mày.
- Cứ làm như anh thì hiểu lắm ấy.

Anh vẫn chẳng cho Hoa biết lí do mà đuổi nó ra ngoài luôn:
- Ngố như mày nói nữa cũng không hiểu được.

Ra ngoài ngồi chờ ăn.

Ăn nhiều vào cho quên cái thằng ất ơ ấy đi..