Hoa Rơi, Nước Chảy

Chương 7




Cửu Ái không tin: “Không thể nào!”

Ôn Hình chỉ thở dài, không nói.

Không khí rơi vào trầm mặc, một lát sau, Cửu Ái lại lên tiếng: “Tại sao ông lại khẳng định, là ông ấy cướp công ty của ba tôi? Không phải ông nói họ là bạn bè cùng thành lập công ty hay sao, ông ấy làm như thế thì có gì là sai?”

Ôn Hình thoáng sửng sốt một lát, rồi nói: “Đúng vậy, trước đây họ là bạn bè thân thiết, cùng hùn vốn mở công ty, ba con trở thành tổng giám đốc, còn Lục Thiếu Ngân là phó tổng, ban đầu cũng không có vấn đề gì lớn nhưng theo thời gian, Ái Tâm cũng ngày càng lớn mạnh, Giám đốc và phó tổng lại càng thường xuyên cãi nhau, trước thời điểm xảy ra hỏa hoạn không lâu, hai người họ cãi nhau một trận lớn, gần một tháng không ai nói với ai lời nào. Năm đó chú đã âm thầm tìm hiểu, biết được hỏa hoạn năm đó là có người có tình gây ra.”

Cửu Ái khiếp sợ nhìn chằm chằm Ôn Hình: “Ý ông là?”

Ôn Hình lại thở dài: “Người đó chính là Lục Thiếu Ngân. Chính ông ta đã hại chết cha mẹ con!”

Cửu Ái không giữ nổi bình tĩnh, đứng bật dậy, không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, hét ầm lên: “Ông nói láo, tôi không tin, ông lừa tôi!”

Chính cô cũng không biết bản thân mình trở về nhà bằng cách nào, trong đầu cô chỉ vang vọng câu nói cuối cùng của Ôn Hình trước khi cô chạy ra khỏi quán.

Ba con lấy tên công ty là Ái Tâm chính là được ghép từ tên của con và mẹ con, chính muốn nói tình yêu của ba con dành cho mẹ con con là tình yêu vĩnh cửu, chỉ cần Ái Tâm còn thì tình yêu ấy sẽ còn. Cửu Ái thứ duy nhất minh chứng cho tình yêu ấy đã bị người khác đánh cắp rồi, con thực sự sẽ không tức giận sao? Không phẫn nộ chút nào sao?

Cửu Ái vô lực ngồi trên sàn nhà, gục đầu vào đầu gối khóc nức nở.

Cô có thể không phận nộ chút nào sao? Cô từng có tất cả, một ngôi nhà ấm áp, một gia đình hạnh phúc, vậy mà chỉ một ngọn lửa đã thiêu trụi tất cả, nếu nói không tức giận chính là giả, nhưng mà... nếu như ông ấy là người phóng hỏa vậy tại sao lại nhận nuôi cô trong khi ngay cả người cô ruột thịt cũng bỏ mặc cô, bao nhiêu năm nay không rõ tung tích. Tại sao nhận nuôi cô, cho cô hi vọng về tương lai, để cô mang ơn dưỡng dục rồi lại lạnh nhạt không quan tâm?

Cửu Ái chợt thấy lòng người thâm sâu quá, cô có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn ra được.

Đêm đó, Cửu Ái nằm mơ, cô mơ thấy ba cô luôn miệng nói cô phải giành lại công ty, đó là tâm huyết của cả đời ba, mẹ cô nói, công ty của ba cũng chính là tình yêu của ba dành cho mẹ, mẹ không muốn nó biến mất mãi mãi...

Sáng hôm sau, Cửu Ái đem theo khuôn mặt gấu trúc đến công ty, vừa đến đã cảm thấy mọi người đều nhìn mình chỉ chỏ, có hâm mộ, nhưng đa phần đều là ánh mắt ghen ghét đố kị, cô đoán, có lẽ chuyện hôm qua truyền khắp nơi, dù sao thì, chuyện xấu lan xa mà.

Cô đã chuẩn bị tâm lý để đối phó với những chuyện có thể xảy ra, nên khi, bị Lục Thanh Tâm hẹn gặp ở tiệm cà phê công ty cách công ty khá xa, cô cũng không lấy làm lạ.

Cửu Ái bình tĩnh nở nụ cười, đối diện với Lục Thanh Tâm đang cau có tức giận.

Lục Thanh Tâm thấy thế thì càng tức giận hơn, cười khẩy: “Cô tưởng khiến cho tất cả mọi người đều biết cô là nhị tiểu thư Lục gia thì có thể thay đổi thân phận thấp hèn của cô hay sao?”

Thực ra Cửu Ái cũng không quá tin tưởng những lời Ôn Hình đã nói, nhiều lần tự nhủ lòng nếu mọi chuyện còn chưa xác nhận được thật giả thì không thể chuyện chuyện quá khích, thế nhưng từ sâu đáy lòng sự tôn trọng, biết ơn đối với Lục gia cũng đã giảm đi nhiều, nhất là khi tâm trạng không ổn định, Cửu Ái không khách khí liền đáp trả: “Cô tưởng thân phận tiểu thư Lục gia của cô cao quý lắm sao, chẳng qua cũng chỉ là bên ngoài bôi sơn bên trong mục nát mà thôi.”

Lục Thanh Tâm giận tím mặt: “Chẳng lẽ cô nhi không cha không mẹ, chỉ biết gây chuyện như cô mới là cao quý hay sao?”

Cửu Ái bị đụng chạm đến nỗi đau, cả người đều run rẩy, nắm tay để dưới gầm bàn xiết chặt: “Không giám, nhưng cũng còn hơn người cả ngày chỉ biết dùng mặt nạ lừa người.”

“Cô, cô,...” Lục Thanh Tâm nghẹn họng không nói được gì, định vơ lấy ly nước hất lên người Cửu Ái, lại nghe cô nói: “Hất nước bẩn lên người người khác không phải hành vi của người tốt đâu, để người khác nhìn thấy sẽ mất mặt lắm, Lục đại tiểu thư à.” Sau đó vừa lòng nhìn thấy động tác của cô ta khựng lại. Cửu Ái cười khẩy rồi rời đi.

Cả câu chuyện của hai người đều rơi vào tai một người phụ nữ trung niên ngồi sau lưng Cửu Ái không sót từ nào, khi bà ngẩng đầu vừa đúng lúc Cửu Ái xoay, thì không khỏi sửng sốt, buột miệng thốt ra một cái tên: “Lan Tâm!”

Một lúc lâu sau bà mới định thần lại, thì trước mặt đã có một người đàn ông, cung kính nói: “Thẩm phu nhân, chủ tịch nói tôi đến đón phu nhân.”

Người phụ nữ được gọi là Thẩm phu nhân nhẹ nhàng gật đầu rồi rời đi.