Lưu Nhược Y chỉ nhìn cái gót giày đã rơi ra, không trả lời Lục Thanh Tâm, mà quay sang nhìn cái người làm cô ta suýt ngã.
Người phụ nữ kia sững lại một chút, sau đó cất chất giọng chanh chua mang theo vài phần khinh thường: “Cô không có mắt hả? Đi đường không biết tránh hay sao?”
Cửu Ái không khỏi nhíu mày. Nếu cô nhớ không nhầm, thì người này chính là ‘bạn tốt’ của Lục Thanh Tâm, thời đi học từng ‘chiếu cố’ cô rất tốt.
Đang thầm tính xem có nên ‘chào hỏi’ cô ta một chút hay không thì liếc thấy phía sau cô ta còn có vài người khác, trông bọn họ giống như nhân viên quản lý cấp cao của công ty. Nếu bây giờ gây chuyện thì cô chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Cửu Ái không thể làm gì khác hơn là hướng Lưu Nhược Y nói một tiếng “xin lỗi.” Còn chưa kịp rời đi, giọng cô ta lần nữa cất lên: “Cô cứ thế mà đi à, làm người khác bị thương rồi nói một câu xin lỗi là xong sao?”
“Cô muốn thế nào?”
“Thế nào à?” Lưu Nhược Y kéo dài giọng: “Tôi muốn cô... cúi người chín mươi độ, xin lỗi đôi giày của tôi, đồng thời đền cho tôi một đôi y hệt, cô làm được chứ?”
Lưu Nhược Y là tiểu thư tập đoàn Lưu thị, hôm nay đến Lục thị là để bàn bạc việc hợp tác giữa hai Lục thị và Lưu thị. Từ trước đến giờ danh tiếng đanh đá, khó ưa vang xa, đặc biệt coi thường người khác, thích chà đạp nhân viên dưới chân. Thế nhưng chỉ động vào cô ta một chút mà ‘bồi thường’ như vậy thì thật quá đáng rồi.
Những người có mặt ở đây đều là những quản lý cấp cao ở Lục thị cũng không khỏi biến sắc, nhưng cũng không ai dám lên tiếng, chỉ sợ làm cho cô ta tức giận, ảnh hưởng đến việc hợp tác.
Cửu Ái cũng không để ý, nhìn thẳng vào Lưu Nhược Y, không nhanh không chậm nói: “Đại lễ như thế, tôi chỉ dùng để bái lạy cha mẹ đã khuất của tôi thôi, cô cũng muốn tôi làm như thế với cô sao?”
Nếu như lời của Lưu Nhược Y khiến cho mọi người giật mình thì lời của Cửu Ái khiến tất cả mọi người kinh hãi không thôi, bao gồm của Lưu Nhược Y.
Đại lễ chỉ dùng để bái lạy cha mẹ đã khuất, cô ta nói thế khác nào rủa Lưu Nhược Y?
Lưu Nhược Y xưa nay kiêu ngạo, tự cho mình vị trí cao hơn người khác, bị mắng như thế làm sao đành lòng?
“Cô... cô...” thế nhưng lại chẳng thể nào nói được thành câu.
Cửu Ái cũng không dài dòng, hơi cúi đầu chào những người còn lại ở đây, sau đó trực tiếp rời đi, tiếp tục làm việc của mình, tiếp tục... ngẩn ngơ.
Chuyện chẳng ai biết, chuyện xấu bay xa, tin Cửu Ái gây chuyện với Lưu Nhược Y, tiểu thư Lưu thị chẳng mấy chốc đã lan khắp công ty. Có người coi như một chuyện để tám khi rảnh rỗi, có người lại dựa vào đó thêu dệt nên những câu chuyện không có thật.
Cửu Ái cũng không buồn để ý.
Lễ đính hôn của tiểu thư Lục thị và công tử Thẩm thị khiến nhiều người chú ý chẳng mấy chốc đã đến.
Ngày vui của trên dưới Lục thị, toàn nhân viên lớn bé đều được cho nghỉ một ngày.
Riêng Cửu Ái tâm trạng nặng nề trở về Lục gia.
Lục Thiếu Ngân nhìn thấy cô trở về, tức giận nói: “Mày còn biết về cái nhà này à, chuyển ra ngoài cũng không biết nói một tiếng, mày còn coi lão già này ra cái gì nữa không?”
Cửu Ái đáy lòng lạnh lẽo nhưng đứng trước người có ơn dưỡng dục cô hai mươi mấy năm, Cửu Ái vẫn có tôn trọng cùng lễ phép.
“Ba là ba con.”
Lễ cưới tổ chức ở nhà hàng sang trọng, là một chi nhánh thuộc sở hữu của Thẩm thị, những vị khách mời đều là những người có máu mặt trong xã hội, có quan hệ tốt với chủ tịch Lục Thiếu Ngân của Lục thị, hoặc muốn hợp tác, tạo dựng mối quan hệ với Lục thị.
Cửu Ái lặng lẽ đứng ở một góc của nhà hàng, mặt không biểu cảm nhìn người với người cười nói những lời khách sáo, rập khuôn.
Ông bà Lục cũng đứng trong đám người, cười như là nông dân được mùa, nhưng ánh mắt vừa chạm đến cô liền hờ hững liếc qua, giống như người xa lạ.
Thậm chí không bằng một người xa lạ.
Năm năm tuổi, cô mất cha, mất mẹ, đến người cô ruột cũng không cần cô, đem cô bỏ lại ở cô nhi viện không quan tâm.
Thời điểm được mẹ nuôi hiện tại là Lãnh Mạc Huyên nhận nuôi, cô đã rất mong chờ về một mái nhà ấm áp đầy ắp tiếng cười mà cô đã mất. Chỉ là, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Nhà... chỉ là một nơi che mưa, che nắng, không hơn.
Nhắc tới tiểu thư Lục thị, người ta sẽ nghĩ đến Lục Thanh Tâm, chẳng mấy ai biết được Lục gia còn có một ‘nhị tiểu thư’ là cô. Cô giống như một người dư thừa, không ai biết đến, không ai quan tâm...
Càng nghĩ cô càng cảm thấy lạnh lẽo, trái tim đập trong lồng ngực cũng muốn đóng băng.
Cửu Ái chìm trong suy nghĩ, không hay biết có một người đàn ông từ lúc nào đã đến đứng cạnh cô. Người này mặc bộ vest trắng tinh được cắt may tinh xảo, trước ngực cài bông hoa đỏ. Vừa liếc mắt liền nhận ra đó là lễ phục của chú rể.
Thẩm Ngôn Quân nhân lúc không ai để ý, nói với âm lượng chỉ Cửu Ái nghe thấy: “Cô nếu đã đến đây thì yên phận một chút cho tôi.”
Cửu Ái cười đáp trả: “Chỉ sợ anh phải thất vọng rồi.”