Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy bên ngoài từng cây đuốc lướt qua.
Ta nín thở nghe một hồi, sợ hãi tỉnh dậy.
Vương Giản Lan bị đánh thức, đang muốn tức giận thì bị ta bịt miệng lại.
“Có giặc cướp lên núi." Ta hạ thấp giọng nói.
Trước đó vài ngày liền nghe nói phía tây có giặc đang chạy trốn.
Không nghĩ tới lại tới gần ngoại ô kinh thành rồi!
Kiếp trước giờ phút này ta một mực ở khuê phòng đợi gả, chưa trải qua việc này, đã hoàn toàn quên mất.
Vương Giản Lan hoảng sợ mở to hai mắt.
Ta trấn an chính mình, kiếp trước không nghe nói sẽ xảy ra chuyện lớn gì, tất nhiên sẽ bình an.
Ta vốn định khóa cửa trốn ở trong phòng, không nghĩ tới đám giặc cướp kia phát rồ đến mức trực tiếp phóng hỏa.
Ánh lửa ngút trời, một đám quý nữ hoảng hốt chạy ra.
Tiếng giặc cướp cười dâm đãng, tiếng nữ tử khóc la, tiếng đánh nhau, nhất thời loạn thành một đoàn.
Vương Giản Lan buông tay ta ra, sợ hãi chạy trốn, lại bị giặc cướp túm lấy tóc.
Ta tìm kiếm bóng dáng của Vân Hoà công chúa.
Hộ vệ bên cạnh nàng đang triền đấu với giặc cướp, thế nhưng ít không địch lại nhiều, tử thương càng ngày càng nhiều.
Đúng lúc này, nam tử vẻ mặt dữ tợn cầm côn bổng, từ sau lưng đánh về phía Vân Hòa công chúa!
Không kịp nghĩ nhiều, ta nhào tới - -
Sau gáy truyền đến sự đau đớn kịch liệt!
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta quỳ xuống.
Vân Hòa công chúa khiếp sợ nhìn ta, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, đã bị một người kéo lên ngựa.
Thẩm Duật chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Tên giặc cướp thấy một lần đánh lén kia không thành, trên mặt lộ vẻ không cam lòng, mắt thấy viện trợ của chúng sắp đến, cách đó không xa lại có tên cướp chạy tới.
Vây quanh bốn phía, khó có thể chạy trốn.
Cuối cùng Thẩm Duật nhìn ta một cái, sau đó không chút do dự giục ngựa, mang Vân Hòa công chúa đi.
Ý thức của ta dần dần mơ hồ, cảm giác được đám giặc cướp đang xé rách quần áo của ta.
Nhưng ta đã chẳng còn sức lực để giãy dụa.
Không sao đâu.
Những tên cướp này chắc chắn sẽ bị c.h.é.m ch, nhiều nhất ta cũng chỉ là mất đi thanh danh......
Ánh lửa sáng rực chiếu rọi xuống, nước mắt chậm rãi rơi.
Phảng phất sự uất ức đã tích góp từng tí một sau nhiều năm, ta chỉ cảm thấy hoang đường lại bi ai, vô lực.
Ta chỉ muốn nắm giữ số phận của mình trong tay.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ta phải chịu những thứ này?
Đột nhiên, gã nam nhân đang đè trên người ta bị ném ra ngoài.
Ánh lửa vụn bay đầy trời, cũng không sáng lạn bằng người đang tới gần ta.
Ngụy Liệt xuất hiện trong tầm mắt của ta, đôi mắt khẽ chớp, mái tóc loà xoà tung bay theo gió.
“Đại tiểu thư......”
Hắn gọi ta là gì?
Dáng người hắn mạnh mẽ, cánh tay dài vung lên, khiêng ta lên vai.
Sau một hồi đánh đấm, trận chiến kết thúc.
Khắp nơi đều là t.h.i t.h.ể của giặc cướp và m.á.u tanh chói mắt.
Ngụy Liệt vẫn không buông ta xuống, để ta ngồi trên khuỷu tay hắn.