Ngày hôm sau kiểm kê lại: đưa cho các cô nương tiền
boa và tiền thưởng cho Tôn ma ma, thì thu được ba ngàn hai trăm lạng.
“Công tử, các cô nương đều muốn đích thân cảm tạ
ngài.” Nói xong thấy các cô nương của Nghênh Xuân Lầu đều quỳ xuống, “Đa tạ đại
ân của công tử, không những trả lại khế ước bán thân cho bọn tiểu nữ, còn để
cho bọn tiểu nữ kiếm được tiền, bọn tiểu nữ cả đời này làm thân trâu ngựa để
báo đáp ân tình của công tử.” Nói rồi đều khóc dần lên.
“Các chị em, đứng lên cả đi, sau này có tiền thì sống
cho tốt, cơm thanh xuân không ăn được cả đời, nếu như có một ngày muốn ra đi,
thì đi xa một chút, tìm một nơi có thể dừng chân, cũng có tiền sinh sống.” Các
cô gái đều đồng tình, đa số đều là con gái nhà nghèo, tiếc rằng bị bán vào đây,
bị người ta chà đạp.
Nghe Tô công tử nói như vậy, lại càng cảm kích khóc
không thành tiếng.
Một tháng gần đây, Nghênh Xuân Lầu từ một tăng lên
mười, từ mười tăng thành trăm, chỉ cần những người đã từng qua kỹ viện thì
không ai là không biết Nghênh Xuân Lầu. Không những rượu có mùi vị đặc biệt,
ngay cả phong cách của các cô nương cũng có hương vị đặc biệt a. Nhìn thấy thì
khỏi phải nói, quả là làm cho người ta lưu luyến a.
Vào một ngày thời tiết quang đãng, Vũ Phi quyết định
đi dạo phố, mặc theo phong cách nam nhân, một mình đi về phía phiên chợ.
“Cầu xin ngài, thiếu gia, xin ngài tha cho tiểu dân,
tiểu dân sẽ trả tiền, cầu xin ngài” Tiếng cầu xin van nài vang lên, lọt vào tai
Vũ Phi, liền đi về phía phát ra âm thanh, trước mặt có một đám người bao quanh.
Chen vào đám người, thấy một tiểu cô nương mười sáu
mười bảy tuổi bị hai người đàn ông cường tráng túm lấy lôi đi về phía trước,
phía trước có một vị công tử trẻ chung xấu xí thô tục bước tới, nhìn là biết
không phải người tốt, mặc cho tiểu cô nương cầu xin, cũng không thèm để ý.
“Đợi một chút, giữa ban ngày ban mặt, ba người đàn ông
ức hiếp một tiểu cô nương, không sợ người khác chê cười sao?”
“Chuyện của bản công tử ngươi quản ít đi, nợ tiền
không trả, thiên kinh địa nghĩa.”
“Cô ta nợ ngươi bao nhiêu tiền, ta trả thay cô ấy cho
ngươi.”
“Năm trăm lạng, ngươi trả nổi không?”
“Không phải, thiếu gia, rõ ràng tôi chỉ vay một trăm
lạng thôi a.” Tiểu cô nương vội vàng hét lên.
“Đây là năm trăm lạng, thả vị cô nương này ra.” Nói
rồi lấy ra một tờ ngân phiếu.
“Ô, không nhìn ra a, chỉ là một tên công tử bột lắm
tiền, dám quản chuyện của ta, nhà ngươi sống không thoải mái rồi.” Nói rồi bắt
đầu động thủ.
Vũ Phi nhìn đối phương động thủ, một chân đá tới,
khiến hắn ngã nhào xuống đất. Vị đại hán cường tráng phía sau lập tức xông đến,
Vũ Phi chỉ biết một chút võ để phòng thân, đối phó với hai người có võ công
thực sự chắc chắn không phải là đối thủ. Nhìn thấy một chưởng tiến đến, Vũ Phi
theo bản năng nhắm chặt mắt lại.