“Mẫu hậu, có phải Người quên điều gì không a?” Thạnh
Hạo nhắc thái hậu.
“ À, phải rồi, ai da xem đến nỗi mê muội rồi, đến đây,
thưởng hai trăm lạng vàng, một miếng ngọc Phỉ Thúy Như Ý, một viên dạ minh
châu.” Thái hậu vui vẻ nói.
“Tạ ơn mẫu hậu ban thưởng.”
“Hoàng thượng, thái hậu, điệu múa này rất đẹp, âm nhạc
cũng rất hay, nhưng không phải là do bản thân hoàng hậu dâng a, đã là mừng thọ
thái hậu, về lý mà nói thì nên tự mình làm mới phải a.” Vạn Yên Nhiên vẫn không
từ bỏ hy vọng nói.
“Yên Nhiên, múa là do hoàng hậu đích thân biên đạo,
nhạc cũng là do hoàng hậu đích thân phổ, như vậy vẫn không phải là do đích thân
hoàng hậu làm sao?” Thạnh Hạo không vui nói, Vạn Yên Nhiên này lại dám bới móc.
“Hoàng thượng, ai mà biết được có phải là sau lưng
hoàng hậu có cao nhân chỉ điểm cũng không nói chắc được.” Vạn Yến Nhiên vẫn
kiên quyết không buông.
“Hoàng thượng, em Yên Nhiên đã nói như vậy rồi, em
đành phải thể hiện bản thân mình thôi.” Liền ra ám hiệu cho Thúy Thúy.
“Hoàng hậu nương nương, đàn của Người.” Thúy Thúy đưa
vật phẩm lên.
Cầm lấy violon, tư thế kéo tao nhã , khúc nhạc “Sơn
Phàm Phàm hoa nở rực rỡ” bay vào tai của mỗi người, cũng làm rung động linh hồn
của mỗi người.
Giai điệu như vậy, âm thanh như thế, đỉnh cao của nghệ
thuật là lúc người và đàn cùng hòa làm một, làm cho những người có mặt rất ấn
tượng, ngay cả các âm sư cung đình cũng thấy hổ thẹn.
“Em Yên Nhiên, em thấy còn gì không thỏa đáng không?”
Gương mặt Vũ Phi như gió xuân, phát huy cao độ sự tường tận thấu đáo với thái
hậu.
“Đương nhiên là không thỏa đáng, nhạc khí mà hoàng hậu
nương nương dùng, chúng tôi đều chưa từng thấy qua, ai mà biết được có phải là
có gì đó bí ẩn hay không?” Vạn Yên Nhiên hôm nay không muốn nề nang gì mà công
kích đây.
Thái hậu bên cạnh cũng đã nhìn ra: “Yên Nhiên, đủ rồi
đấy!”
Văn võ bách quan cũng bật cười vị Yên Nhiên nương
nương này không hiểu đạo lý, không biết tốt xấu. Trong lòng đều đổ về hướng
hoàng hậu. Hoàng hậu không những tài hoa xuất chúng, dung mạo mê hồn, lòng độ
lượng cũng khiến cho tất cả nam nhân khâm phục.
“Mẫu hậu bớt giận, dù là lễ mừng thọ của Người, biểu
diễn nhiều tiết mục cho vui cũng là việc nên làm.” Quay sang nhìn về phía Vạn
Yên Nhiên, “Em Yên Nhiên, vậy em hãy chọn một loại nhạc khí, rồi chọn một khúc
nhạc, chúng ta luyện tập một chút, thế nào?” Vạn Yên Nhiên là ngươi quá đáng
như thế, đừng trách ta không cho ngươi đường lui.
“Vậy được, nghe theo lời hoàng hậu.”
“Người đâu, mang đàn của ta đến đây.” Tiêu Vũ Phi, ta
từ nhỏ đã luyện đàn, trong thiên hạ, e rằng chẳng có ai có thể vượt qua kĩ
thuật của ta, ngươi lại muốn , ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên, kĩ thuật đàn của Vạn Yên Nhiên rất tuyệt,
như mây trắng nhẹ nhàng bay, tất cả những người có mặt đều toát mồ hôi thay cho
hoàng hậu nương nương. Âm tiết cuối cùng, Vạn Yên Nhiên cố ý dùng lực rất mạnh,
làm đứt dây đàn, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến bài biểu diễn của nàng. Đây
rõ ràng là làm khó Vũ Phi, để cho nàng không chiến cũng bại.